Đại học Kinh Đô có hơn hai mươi nghìn sinh viên, hàng năm chỉ tuyển có 3000 người, 3000 người này đều là rồng trong biển người, thành công xông qua vô số người với tỉ lệ chọi nghịch thiên, vô cùng nổi bật.
Ngày khai giảng, tại bãi đỗ xe rộng lớn của trường học đỗ đầy xe sang, nghiễm nhiên trở thành một cuộc triển lãm xe, thậm chí còn có sân bay chuyên dụng, trong đó đã có không ít máy bay tư nhân.
Ở trong này, không có sang nhất, chỉ có sang hơn.
Ngày đầu tiên khai giảng, trường học đã kẹt xe, đoàn xe sang cứ giống như ốc sên chậm rì rì tiến về phía trước, con xe máy Yamaha của Giang Mộng Nhàn linh hoạt vượt qua tất cả xe sang, bay vút đến vững vàng dừng ở vị trí đỗ xe máy tạm thời mới chỉ có lẹt đẹt vào cái.
Giang Mộng Nhàn tháo mũ bảo hiểm ra, để lộ một gương mặt xinh đẹp, thanh thuần như băng tuyết, một năm trôi qua, cô đã không còn là vịt con xấu xí, cánh chim đã đủ vững, giống như một con thiên nga giang rộng đôi cánh của mình, khiến vô số người kinh diễm chú ý đến!Một mái tóc xoăn đen bóng thả đến thắt lưng, chiếc đồng phục hở rốn để lộ vòng eo nhỏ nhắn, áo may-ô bao chọn lấy dáng người yểu điệu, quần da bọc lấy đôi chân thon dài, dáng người dong dỏng hoàn mỹ, trên dưới không có chỗ nào mà không lộ ra hơi thở mị hoặc.
Mấy chiếc xe sang kéo hết cửa sổ xe xuống, đoàn người trên xe thi nhau thò đầu ra nhìn nữ sinh còn đang ngồi trên xe máy, nữ sinh trong trường học này đại đa số đều là thiên kim tiểu thư nhà giàu, cách ăn mặc khéo léo, hành vi cử chỉ vô cùng đúng mực, không hề dám vượt qua khuôn phép, bỗng nhiên xuất hiện một chút báo nhỏ đầy hoang dã, không biết đã hấp dẫn sự chú ý của bao nhiêu người nữa, ai nấy đều thi nhau hỏi xem đây là thiên kim tiểu thư nhà ai.
Giang Mộng Nhàn tháo kính đen xuống, xoay xoay cái chìa khóa trong tay, đi đến hội trường khai giảng hôm nay, hôm nay tất cả cả tân sinh viên đều phải đến đây tham dự lễ nhập học.
Tuy hiện tại cô có tiền, nhưng cô lại không động đến một đồng tiền nào trong sổ tiết kiệm, tất cả đều dựa vào thành tích mà vào đây, cũng coi như là loại người thứ ba, hôm nay, cô là một thành phần tiêu biểu cho con em bình dân, lát nữa còn phải lên sân khấu phát biểu.
Cả hội trường dần được ngồi kín, đại học Kinh Đô là trường đại học tốt nhất Trung Quốc, do Bộ Giáo Dục quốc gia trực tiếp quản lý, đại hội tân sinh viên của đại học Kinh Đô, không ai dám không đến.
Năm nay có đến mấy nghìn tân sinh viên, trong đó chiếm đa số vẫn là con cháu nhà giàu, con em bình dân dựa vào thành tích thi đỗ vào đây không nhiều lắm, chích có mấy trăm người, không tới bằng một phần mười tổng số tân sinh viên, bọn họ mặc quần áo thường thường ngoan ngoãn ngồi ở khu vực của mình, hình thành sự đối lập mãnh liệt với những cậu ấm cô chiêu quần là áo lượt, giá trị xa xỉ ngồi ở khu bên cạnh, cho dù là cùng một ngôi trường nhưng sinh viên nhà bình dân và sinh viên con cháu nhà giàu vẫn như hai thế giới.
Giang Mộng Nhàn ngồi vào đội ngũ sinh viên nhà bình dân, chiếc áo ngắn hở rốn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn được tô một lớp trang điểm nhạt, trông vô cùng xinh đẹp, khiến cô trở nên vô cùng nổi bật trong đám sinh viên ngồi quy củ ở đó, vô số ánh mắt liên tiếp rơi vào trên người cô.
Giang Mộng Nhàn mới ngồi xuống được một chốc, liền nghe thấy một trận tiếng cười quen thuộc, khoảnh khắc đó, linh hồn của cô giống như bị người ta chém làm mấy phần rồi rút dần, cả linh hồn không ngừng run lên, mí mắt khẽ nhấc lên chỉ thấy người tới, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười đầy badboy.
“Là học trưởng Trạch Thiên đến!”.