Chồng Già


Bù đầu với đống quần áo ngổn ngang, rồi lại vật lộn với hai thằng con tới khuya muộn.

An mệt mỏi leo lên giường nằm, vô cảm với ông chồng hờ hững nằm một bên.

Phụ nữ ấy mà, khi họ đã quá mệt mỏi với công việc và quen thuộc với sự vô tâm của đức ông chồng, ai rồi cũng trở nên mạnh mẽ và kiên cường lên.

Họ chả chờ mong, cũng chả hi vọng.

Mỗi ngày trôi qua dường như ngày nào cũng như ngày nào, đi làm, cơm nước, chợ búa, đưa đón con, giặt giũ, phơi đồ, dọn dẹp, v.v ...!Vậy mà những đồng tiền kiếm ra lại chẳng dám mua nổi cái áσ ɭóŧ mới cho mình, tất cả chỉ dành cho chồng cho con.

Thanh xuân qua đi với những ngày vội vã không có một phút dành cho bản thân.

Cuối cùng, đối diện với tấm gương là gương mặt già nua, nhăn nheo, cắm đầy bọng mỡ.

Tài sản duy nhất có được là hai đứa con, mà nghĩ lại cũng chưa chắc.

Một ngày nào đó, chúng sẽ lớn, trưởng thành, lấy vợ, sinh con.

Thời gian của chúng chỉ để dành cho gia đình nhỏ của chúng.

Vậy còn bà già này thì sao? Lạc lõng, bơ vơ, cô đơn là cái kết cho tất cả ngần ấy năm hi sinh sao? Đấy chả phải là tấn bi kịch cho phụ nữ thì là cái gì.

An cũng biết đời người vốn không dài, phụ nữ phải biết yêu lấy bản thân mình nhất.

Nhưng khi quay cuồng với thực tại, lại chả nhớ được nhiều cho lắm.


Nếu cuộc đời giống như cuốn tiểu thuyết trong tay thì hay biết mấy.

Cứ đau khổ tuột cùng, té một cái, thế là trọng sinh về lại những năm tháng tươi đẹp nhất.

Khép cuốn truyện lại, trước khi nhắm mắt bước vào giấc ngủ.

An lan mãn nghĩ tới ngày hôm sau với những công việc quen thuộc không thể quen hơn.

Bỗng dưng nhớ lại những năm tháng còn chưa có kết hôn.

An khi đó chỉ cần đi làm về có cơm dì nấu.

Tối tới ngồi thủ thỉ hoặc cãi lộn vui với bố bên chén rượu cay nhẹ nhàng.

Sau đó liền phóng xe hẹn hò với đám bạn.

Dù đã ăn nứt bụng ở nhà, nhưng dạ dày luôn cho phép nới lỏng để nhét thêm dăm ba con ngao con ốc, dăm ba cái ném chua, cùng cốc sữa chua đánh đá tuyệt vời.

Cả đám vừa ăn vừa liên thiên đủ thứ chuyện trên trời, dưới biển, chuyện con chó nhà con Tú cắn mình, chuyện nhà thẳng Quỳnh có con gà mái biết gáy, chuyện thẳng Tuyền tán con Ngọc, chuyện con Thủy đá thẳng Hải .....!Tình yêu gà bông muôn thủa lung linh hấp dẫn.

Nhân sinh như một giấc mộng.

Những tháng ngày hạnh phúc thường trôi qua quá nhanh như vậy.

Tự dưng An nghĩ, kể mà được trọng sinh thì tốt.

Sống lại lần nữa nhất định sẽ không lấy chồng sớm như thế, sẽ làm thật nhiều việc mình muốn làm.

Sẽ chăm sóc bố và dì thật tốt.

Sẽ kiếm thật nhiều tiền để chu du nhìn cả thế giới tươi đẹp này.

Mơ mơ màng màng, trong mông lung lóe lên một câu nói : Thế còn xuyên không thì sao ? Xin thương xót, đừng tưởng xuyên không có cái gì tốt.

Chỉ có quỷ xui xẻo mới xuyên về quá khứ để mà ăn lông ở lỗ.

Cái gì mà soái ca với mỹ nhân như mây ...!Lừa trẻ con à ? Không xem mấy cái ảnh tư liệu lịch sử cũ trên mạng à? Đừng nói dân Giao Chỉ ngày xưa răng đen, mũi tẹt, chân vòng kiềng.

Sinh hoạt chủ yếu vẫn là nhà tường đất, đắp ngói rơm, làm gì có đường bê tông, siêu thị, nhà lầu, internet ...!Vậy nên vẫn là an tường lay lắt ở hiện tại còn tốt hơn.

Nghĩ xong xuôi, An liền thẳng cẳng an tĩnh nhập mộng...!Thẳng tới thế giới khác luôn.

Hoàn toàn không biết ngày này năm sau là ngày giỗ của chính mình.

Mở mắt thức dậy, việc cần làm đầu tiên là lần mò tìm xem điện thoại ở đâu rồi.

Con smart phone đểu này gì chứ công năng làm chuông báo thức không tệ.


Ấy vậy mà hôm nay trở chứng không thấy nó rung hay kêu gì, chả lẽ muốn về hưu sớm?
An mở con mắt lèm nhèm ra sờ một hồi cũng không thấy gì, nhưng lại giật mình bất an khi chạm đến vách tường khô ráp nham nhở.

Ôi mẹ ơi, đúng tường đất ngói lá xịn luôn này.

Trên có thần phật, dưới có quỷ thần, nàng đang yên đang lành hầu chồng chăm con ở hiện đại, làm thế nào mà mở mắt cái lại thành thôn nữ cổ đại thế này.

Mà cũng chả biết có phải thôn nữ không, hay lại là bà thím hai nọng cằm quê mùa nữa.

Nghĩ tới đây thì lệ nóng muốn trào mi.

Nằm tại chỗ , lướt con mắt nhìn quanh căn phòng hiện tại, đừng nói là gương đồng, đến ngay cả một cái chậu nước cũng không có.

An chua chát nhận ra một cái chân mình đang treo vắt vẻo trên không.

Nhìn tư thế nẹp và quấn băng thế kia, khả năng là thương binh gãy xương treo chân rồi.

Nhìn từ làn da cánh tay trong suốt xanh xao, cẳng tay nhỏ gầy, có thể thấy thân thể này cũng chả được mấy lạng thịt.

Xương khớp đầu ngón tay nhẵn mịn, ngón tay nhỏ nhắn thon dài, hẳn không đến nỗi tuổi trạc tử tuần đầu ha.

Cũng ko biết giá trị nhan sắc chấm được mấy điểm.

Nghĩ tới suy nghĩ đêm qua, An khẽ đánh cái rùng mình.

Con mẹ nó, nếu thật răng đen mũi tẹt, chân vòng kiềng, bà đây lập tức đập đầu vào tường đất, đầu thai lại lần nữa.

Đang nghiến răng nghiến lợi thì An nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gậy lộc cộc chậm rãi.

Cánh cửa gỗ màu nâu nhạt khẽ kẽo kẹt rồi mở ra.

Một ông lão mặt nhàu như bông cúc héo chậm rãi chống gậy bước vào.


Mái tóc dài của lão trắng như mây, được búi tó nham nhở sau gáy.

Mấy sợi bên mai rơi ra, mềm mại uyển chuyển theo mỗi bước đi rất chậm.

Ông lão này mặc một thân áo dài màu xám có phần giống với áo tấc tay thụng thời nhà Nguyễn.

Ống tay áo rộng thùng thình buông xuống như cánh bướm.

Không biết chất liệu là gì nhưng trông có vẻ cũng không thô ráp, lại thập phần sạch sẽ.

Lão cứ đứng đó, yên lặng nheo đôi mắt mờ đục đầy vết chân chim nhìn An.

Đồng chí xuyên không An rất là xoắn xuýt, đang không biết phải há mồm nói gì thì lão đã lạnh nhạt quay đầu, chống gậy bước ra khỏi căn phòng.

Khi An còn đang bận tâm nghĩ xem ông lão vừa rồi là cha hay là ông của khối thân thể này thì cửa lại được mở ra lần nữa.

Một cô gái nhỏ nhắn mặc trên mình chiếc áo tấc dài tới gối màu nâu đất, nhẹ chân bước vào, đôi tay nhỏ nhắn lấp ló trong ống tay áo dài rộng, cẩn thận bưng một cái bát đất nung xưa cũ.

Ngay khi nàng ý vừa ngẩng đầu, không khỏi khiến An trố mắt nhẹ than trong lòng " con mẹ nó cái đống tư liệu chết tiệt trên google.

"
Để để cập nhật chương 2, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight
https://dembuon.vn/rf/91040/
Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận