Chương 36: Trú Nhan hoàn.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy oanh oanh yến yến đang cười nói, An chỉnh trang lại trang phục, lấy cái tư thế khoan thai mà nàng đã mất sức chín hổ bảy trâu để luyện thành, bước vào phòng lớn.
Hai bên cười nói bỗng dưng im bặt khi thấy người lạ bước vào.
Một lão phu nhân lớn tuổi ngồi trên ghế mềm lớn, cũng hướng sự chú ý tới người ngoài cửa vừa bước vào.
- Xin hỏi, nơi đây có phải hay chăng là nơi thiết đãi các quý phu nhân cùng quý nữ tới mừng thọ nhất phẩm Lang lão phu nhân?
Mỹ nhân như hoa, cất giọng như ngọc, từng lời đều khiến lòng người khoan khoái.
Nơi đây hẳn nhiên đều là quý nhân, có ai mà không biết Lang lão phu nhân được phong nhất phẩm phu nhân có bao tự đắc, nhưng cũng chẳng ai dám phô trương mà nịnh bợ trắng trợn như thế này.
Tiểu cô nương xinh đẹp, ngây ngô, vừa bước vào đã vỗ trúng mông ngựa lớn, lại làm như không biết mà tiến tới hành lễ.
- Tiểu thư nhà ai, vừa vào miệng đã như bôi mật vậy ? - Lang lão phu nhân cười hỏi.
- Ra mắt lão phu nhân, tiểu nữ là Vũ Thu An, con gái lớn nhà họ Vũ.
Nhân lễ mừng thọ, xin có lễ dâng tặng lão phu nhân, chúc lão phu nhân phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn.
Người trong phòng nhìn tiểu mỹ nhân quy củ lễ nghi tròn vẹn, thanh âm ngọt ngào, tự xưng là Vũ Thu An trong câu chuyện cười dang dở kia, không khỏi có chút quái dị mà nhìn lại một phía.
Cô nương nọ cũng vừa thẹn vừa ngỡ ngàng, người này sao có thể là Vũ Thu An.
Đây rõ ràng là lừa đảo.
Lại nhìn lại hai nô tì phía sau nàng ta cung kính mà dâng lên một cái hộp tròn, bên ngoài mạ vàng, trong lòng mọi ngươi không khỏi nghĩ tới Vũ gia cậy vàng cậy bạc, đến món quà đem tặng cũng tục y như người.
Chỉ có Lang lão phu nhân vừa mở hộp quà không khỏi có chút giật mình.
Từ trong cái hộp dát vàng nạm bạc kia, một mùi hương khoan khoái bay vào mũi, khiến cơ thể già nua như có thêm một tia sức sống bừng bừng, đang len lỏi trong mỗi giác quan của bà.
Bên trong hộp là từng tầng kết giới bao quanh một viên ngọc nhỏ màu xanh thẫm như biển cả.
Khí lạnh như một làn khói mỏng manh xinh đẹp, lượn lờ vòng quanh khiến người yêu thích.
Đứng bên cạnh, vài vị phụ nhân không khỏi ngây ngẩn, đắm mình trong thứ mùi hương kì diệu vừa bay ra.
Lang lão phu nhân nhanh tay đóng nắp hộp lại, trong lòng vừa run rẩy lại vừa phấn khích.
- Thứ này là gì vậy?
- Thưa lão phu nhân, vật này được gọi là Trú Nhan hoàn.
- An khiêm tốn nói.
- Trú Nhan hoàn, chính là trú nhan hoàn được chế từ hoa Viễn Nhan kia sao? - Lão phu nhân càng run rẩy kịch liệt.
Ngày xưa lão cũng trẻ đẹp không thua kém gì ai.
Gả cho tú tài nghèo, ăn đói mặc rách, năm tháng sớm vùi dập đi nhan sắc cùng thanh xuân của lão.
Thật đáng tiếc, nếu như sớm có vật như này, lão đã có thể giữ mãi tuổi xuân của mình.
- Đúng là như vậy mà cũng không phải vậy.
- Trước con mắt khó hiểu của lão phu nhân cùng bao người, An điềm nhiên giải thích.
- Trú nhan hoàn bình thường có màu đỏ như máu, chỉ có công hiệu giữ lại nhan sắc hiện tại của người dùng nó.
Còn viên trong tay lão phu nhân là màu xanh.
Nó lại có thể khiến cho người dùng cải lão hoàn đồng.
Lời vừa dứt, Lang lão phu nhân không khỏi đứng bật dậy.
Tất cả quý phu nhân, quý nữ ở đây có ai mà không tiếc nuối tuổi xuân của mình, hoặc là muốn giữ mãi nhan sắc không phai tàn.
Trong đám đông, vang lên tiếng hít không khí, một vài ánh mắt không kìm được mà hướng tới vật trong tay Lang lão phu nhân.
Lang lão phu nhân theo bản năng giữ càng chặt đồ trong tay mình.
Ở đây ai có thể không tin nhưng Lang lão phu nhân và mấy phụ nhân xung quanh thì rõ hơn ai hết, thứ hương kì lạ khiến cho từng giác quan, thân thể cùng tâm trí các nàng sảng khoái như quay lại thanh xuân của chính mình.
Ngay cả chính An cũng phải kiếm chế chính mình mà dứt ruột cho đi.
Chẳng qua lúc đó Như Hoa nói với nàng: gì chứ Trú Nhan hoàn thì ở Quỷ cung nhiều như cơm.
Lão cô gia không biết làm cái gì mà đi chế cái thứ như này nhiều tới vậy.
Chẳng lẽ đam mê luyện khinh công? Hoặc cũng có thể là lão muốn cải lão hoàn đồng.
Như Hoa không nói nữa, An cũng không hỏi.
Nàng tin rằng, dù có hỏi cũng không nhận được đáp án, nên nàng cũng chả muốn làm khó mình.
- Ai dô, Trú Nhan hoàn nghe nói giá tám ngàn thạch anh nha.
Nhà ta có một người bà con, nghe hắn kể chuyện cách đây không lâu, bằng hữu của hắn ở trong Dạ Đàm đấu giá giành về được một viên Trú Nhan hoàn với giá tám ngàn thạch anh nha.
- Những tám ngàn thạch anh? Vị bằng hữu kia hẳn là đại gia mới mua nổi với từng nấy tiền.
- Có không ít người trầm trồ.
Chỉ là đáp lại lại là tiếng hô hô cười của vị phu nhân kia.
- Ôi, đại gia cái nỗi gì.
Tên Triệu Cầu đó vì nịnh bợ Khánh An quận chúa mà táng gia bại sản để mua Trú Nhan đan.
Chỉ tiếc là hắn bất tài nên dù được Khánh An Vương bổ nhiệm chưa lâu đã bị biếm chức.
Thế là công cốc, nghèo lại hoàn nghèo, còn ôm một khối nợ lớn.
Đáng thương cho lớn bé trong nhà hắn, trong một đêm bị đẩy ra ngoài đường, không nơi nương tựa.
Phụ nhân kia kể chuyện đau khổ nhà khác mà mười phần thích thú, tựa như bà ta chỉ đơn giản là thuật lại một vở bi hài kịch đã từng xem qua.
- Viên Trú Nhan hoàn kia có giá tám ngàn thạch anh, vậy viên này chẳng phải vô giá sao ? - Trình Lệ bước ra từ đám nữ nhân, chậm rãi nhả chữ.
- Ánh mắt nàng ta liếc qua An, làm bộ dạng không coi vào mắt mà nói - Vũ gia quả nhiên là đệ nhất thương nhân, phú khả địch quốc, thứ như vậy cũng có thể mua được, chúng ta quả nhiên hổ thẹn không bằng.
Trình Lệ nói ra nghe qua khiêm nhường, nhưng câu câu lại như gai trích vào lòng người.
Vừa là chê bai An xuất thân thương nhân hèn kém, lại dậy lên sự đố kỵ của mọi người xung quanh với nàng.
- Nói ra ngại ngùng, Vũ gia có giàu cỡ nào cũng mua không nổi món đồ như vậy.
- An che tay mỉm cười hồn nhiên, ánh mắt ngượng ngùng.
- Chẳng qua, đây là do phu quân ta làm ra nha.
- Phu quân ngươi? Nói cứ như chúng ta kiến thức hạn hẹp! Trên đời này người chế ra Trú Nhan hoàn chỉ có Quỷ y.
Phu quân ngươi có thể sánh với lão? - Nữ nhân lúc ban đầu còn ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của An, nay đã đứng bên Trình Lệ, cười như không cười nói.
Nguyệt Nương tức giận, nàng thật muốn đứng ra nói cho mấy người ngu xuẩn ở đây biết, chủ nhân nàng đích thị phu nhân của chủ nhân Quỷ cung.
Nhưng khi vừa ngẩng đầu, nàng liền nhận được ánh mắt nghiêm khắc của Như Hoa, đành chỉ có thể nén giận mà cúi đầu.
- Có thể sánh được hay không, ta không biết.
Nhưng Lang lão phu nhân có thể thử công dụng của Trú Nhan hoàn kia sẽ biết.
- Ai biết ngươi đưa cho tổ mẫu ta thứ giả mạo gì.
Tổ mẫu, Vũ Thu An nổi danh điên ...
- Câm mồm.
Ai dạy ngươi cách đối đãi khách nhân như vậy? - Lang Bách Huệ nói chưa xong đã bị Lang lão phu nhân trừng mắt, ngắt lời.
Lang lão phu nhân quét mắt khắp một vòng các nữ quý có mặt trong phòng, lớn tiếng nói- Ta mặc kệ phu quân nàng ta có là Quỷ y hay không, quý chính là tấm lòng của nàng.
Nay nàng tới chính là khách, các ngươi dám có nửa lời ý kiến gì thì mời cút, Lang gia không tiễn.
Lang Bách Huệ cùng Trình Lệ đen mặt mà ngậm mồm.
Xung quanh các nàng có không ít người đổi theo chiều gió mà hướng Vũ Thu An tới bắt chuyện làm quen.
Không khí mười phần ấm áp, tựa như chưa từng xảy ra cái chuyện gì.
Duy nhất chỉ trong một góc nhỏ, một tiểu cô nương tự coi mình mờ nhạt mà cúi đầu lặng thinh.
Không khí đang hài hoà thì bên ngoài vang lên tiếng nói cười của đám người, một nữ tử mặc một thân váy tấc tay dài màu lục, uyển chuyển bước vào.
Tay trong tay bên cạnh không ai khác chính là Vũ Minh Lan.
- Minh Lan bái kiến Lang lão phu nhân.
Chúc lão phu nhân tuế số bát tuần nhân vị lão.
Gia truyền thiên tải phúc vô biên.
- Linh Chi bái kiến Lang lão phu nhân.
Linh Chi thi thư không bằng Minh Lan tỷ, chỉ có thể chân thành mà chúc lão phu nhân sức khoẻ dồi dào, sống lâu trăm tuổi để vui cùng con cháu.
Lang lão phu nhân ha ha cười, ánh mắt trìu mến nhìn đám nữ nhi tuổi trẻ, đồ trong tay lão nắm càng chặt.
Qua loa mấy câu chuyện, lão phu nhân kêu mệt, muốn trở về nghỉ ngơi.
Đám phụ nhân cùng quý nữ thở phào, bắt đầu tự do buôn chuyện.
Ở một đầu, Lang Bách Huệ cùng Trình Lệ to nhỏ nói cùng Vũ Minh Lan, sau khi nhận được cái gật đầu của nàng ta, liền không khỏi giật mình, quay đầu nhìn lại Vũ Thu An.
Không chờ được bao lâu, Lang Bách Huệ đứng lên kêu gọi mọi người tham gia một chơi, gọi là tung cầu xuất thơ.
Luật chơi chia bốn đội, mỗi đội thắt khăn màu khác nhau trên cánh tay, xếp thành vòng lớn.
Một quả cầu được các thành viên đánh về phía đội đối phương, đội nào có thành viên không đỡ được cầu sẽ bị chỉ định ra một người để làm thơ, làm không được sẽ bị phạt rượu.
An nghe xong luật chơi, hiểu đơn giản là giống bóng chuyền ở thế giới cũ.
Chỉ khác về vị trí xếp đội không phải đối diện mà là vòng tròn.
Nói cái gì là làm thơ, rõ ràng là nghĩ nàng ngu dốt muốn nhằm vào nàng đây mà.
Quả nhiên, luật chơi đơn giản, bóng đánh nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần bay về phía An lại thô bạo như nã pháo.
Chân yếu tay mềm đánh bóng mười phần công lực.
Đám người Trình Lệ cười vô cùng suиɠ sướиɠ mỗi khi thấy Vũ Thu An chật vật đỡ bóng.
- Bọn họ rõ ràng dùng linh lực đánh bóng.
- Một tiểu cô nương cùng đội với An bức xúc, sắn tay áo.
- Tiêu Như.
- Một người kế bên kéo lấy tay áo nàng ta, đánh mắt về hướng An.
- Ta mặc kệ bọn họ có khúc mắc gì nhau, nhưng đã cùng đội với Tiêu Như ta, đừng mong có cửa chơi xấu.
Huống hồ cái ngữ thứ nữ như Trình Lệ, lấy tư cách gì khiến ta phải nhường.
- Nói rồi Tiêu Như lăm lăm túm lấy tay An, ánh mắt quyết đoán nói.
- Bọn họ là nhằm vào ngươi, chuyến này ta giúp ngươi một tay, sau này nhớ phải báo đáp cho ta.
Thế rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng tới khó tin của An, một dòng linh lực từ nơi bàn tay Tiêu Như truyền vào cơ thể nàng.
Tựa như suối nguồn sinh cơ, mềm mại và tươi mát, tưới lên mảnh đất khô cằn đến đau xót, làm bừng lên sức sống mãnh liệt.
Ngay khi An còn đang ngây ngẩn, Tiêu Như đã thu tay, sắn tay áo, hô lớn.
- Muốn đọ sức với bản tiểu thư? Các ngươi chớ hối hận.
Sau đó trò chơi tung cầu thực sự đã biến thành đại chiến linh lực giữa hai đội Tiêu Như và Trình Lệ.
Bóng bay như pháo nã, phát lên tiếng vang như phá núi rời sông.
Khí thế dũng mãnh cùng sự quyết tâm đối đầu của bọn họ như kéo dậy sức sống, cùng sự hiếu chiến đã từ lâu ngủ sâu trong lòng An.
Nàng chỉ là một cô nương mới học sơ cấp cách sử dụng linh lực, lóng ngóng, vụng về, cũng đem hết sức ra đánh trả.
Hai bên quyết chiến đến quên luôn cả mục đích ban đầu.
Cái gì mà làm thơ với phạt rượu đều ném qua đầu.
Có vài người chịu không nổi xin bỏ cuộc, lại vài người bị bóng đánh vào người, kêu gào thảm thiết mà ra sân.
Sau cùng chỉ còn lại Trình Lệ, Lang Bách Huệ, Vũ Minh Lan, Trương Linh Chi một đội.
Bên còn lại là Tiêu Như, Vũ Thu An, cùng với hai người còn lại là Trần Thị Tuệ và Lý Thanh Giang - cô nương rớt hồ băng hôm nào, nay cũng kiên cường chống trọi.
Âm thanh chấn động từ phía hậu viện cũng khiến khách nhân bên ngoài không khỏi tò mò mà kéo tới xem.
Nhất thời lễ mừng thọ của Lang lão phu nhân lại trở thành cuộc đua bóng cho khách nhân chiêm ngưỡng.
Trong đám đông khách nhân trầm trồ, Lang Chính Nghĩa không khỏi chau mày nhìn về trận bóng, bên cạnh hắn, một nam nhân cao ráo đang khoanh tay đứng nhìn theo thân ảnh nguyệt sắc đang kiên cường đỡ cầu.