Rời khỏi thành Lăng Xuyên chưa lâu, An đánh xe ngựa chạy thục mạng về hướng bắc.
Bởi nàng tin, sẽ rất nhanh thôi quân Lăng Xuyên sẽ phát giác và đuổi theo.
Xe ngựa chạy như điên bất chấp mưa bão đầy trời, gió lạnh quất vào thân thể, đau xót hai má.
Một đường gồ ghề xóc nảy, hai tay cầm cương cũng đã run lên, nhưng nàng không cho phép mình dừng lại.
Nhìn cảnh vật hai bên đường lướt nhanh về phía sau đầu, giữa không gian tối tăm chỉ có tiếng mưa gió gào thét, chính An cũng không hiểu, vì sao lại xúc động tới như vậy.
Tựa như cái thế giới này mới thực sự là nhà của nàng, cuộc sống nguy cơ trùng điệp này mới thực sự là cuộc sống nàng đã từng sống.
Và dường như thói quen cảnh giác trước mọi dấu hiệu và điềm báo đã ăn sâu trong tiềm thức lúc nào chính nàng cũng không hay.
Xe ngựa lao như bay trong cơn mưa đêm lạnh thấu tới xương tủy, bên trong xe, tiếng lão viên hầu không ngừng vang lên.
- Bé con bé con, cháu rể cháu rể...
Gió lạnh tạt bay tấm rèm che bên trong xe, Lang Quân không ngừng run lên bần bật, máu từ khoé miệng không ngừng trào ra.
An biết, vượt qua chặng đường gian nan này với thân thể đầy tổn thương đó của hắn cũng đã là cực hạn.
Nàng cũng biết hắn tỉnh lại cũng đã hai ngày nay rồi, nhưng có lẽ vì nàng và lão viên hầu, hắn cũng đã cố gắng chịu đựng tới tận bây giờ.
Xe ngựa chạy tới một ngã ba thì dừng lại.
Trước mặt là hai ngã rẽ, bên phải là con đường mòn chạy vòng qua núi, dẫn tới trấn Cửu Diên.
Ở đó, Nguyệt Nương và mọi người hẳn vẫn đang chờ đợi nàng.
Bên trái là đường đèo hẹp ôm ngang thân núi.
Con đường này dẫn thẳng lên đỉnh núi.
Chưa kể bề rộng chỉ đủ cho một người đi.
Trời mưa, đường trơn, đất đá dễ sạt lở, nguy cơ ngã xuống không phải là nhỏ.
Tuy nhiên, cho dù là nguy hiểm như vậy, nhưng cũng là cách an toàn nhất đối với họ bây giờ.
Bởi nếu tiếp tục liều chết chạy, cái giá phải trả không chỉ có tính mạng Lang Quân, mà bọn họ rất có thể sẽ bị đuổi kịp.
An ngẩng mặt lên nhìn lên mưa giông xối xả, rồi lại nhìn Lang Quân bên trong, hắn đang gian nan với những hơi thở, ánh mắt hắn nhìn nàng vừa nhớ nhung lại vừa lưu luyến, miệng khép mở thành khẩu hình "cứ mặc ta, hai người đi đi.".
Trên đời này có một loại người, nếu ngươi nói với nàng ta "không được buông ra, không được bỏ ta lại", nàng ta sẽ suy nghĩ lại, xem có nên buông tay hay không.
Nhưng nếu ngươi nói với nàng ta rằng "hay đi đi, không cần quan tâm tới ta", thì dù liều chết nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tay.
Và Vũ Thu An chính là cái người như vậy.
Trong đêm mưa giông đó, chiếc xe cứ thế lao thẳng xuống vách núi cùng tiếng hí vang trời của hai con ngựa.
Sấm chớp nổ vang dội trên bầu trời cùng mưa giông không ngừng nặng nề trút xuống.
Quả nhiên, không bao lâu một đám binh lính cưỡi ngựa đã đuổi kịp tới nơi.
Dẫn đầu là Vương Vệ Hoàn, hắn cưỡi một con ngựa trắng, bốn vó không ngừng gõ xuống mặt đất, phát ra thanh âm mất kiên nhẫn, dường như có điều gì đó khiến nó vô cùng bất an.
- Bẩm đại nhân, dựa vào dấu vết còn sót lại, thì dường như chiếc xe đó đã lao xuống vực.
- Cho người xuống kiểm tra cho ta.
- Đại nhân.
Nhưng...nhưng...!
- Sao?
- Đại nhân có thể không biết, nơi này vốn được người trong vùng gọi là đèo Chết.
Bởi lẽ, chỉ cần rơi xuống, liền sẽ hoá thành tro bụi.
- Hử? Vậy sao? Ta cũng muốn thử xem có đúng là như vậy không.
Vương Vệ Hoàn trong tay phóng ra một nguồn linh lực, quất tên lính vừa mới đứng nói chuyện rơi thẳng xuống vực.
Khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người nọ, tất cả binh lính đi theo Vương Vệ Hoàn, ai nầy đều không khỏi rùng mình khi nhìn thấy cảnh sương trắng đang phân hủy kẻ kia thành từng mảng khói đỏ sẫm, mặc cho hắn điên cuồng giãy giụa la hét cho tới khi biến mất vô tung trong tĩnh lặng.
Con ngựa dưới thân càng hoảng sợ, nửa thân nó chồm lên, không ngừng muốn quay đầu bỏ chạy.
Vương Vệ Hoàn kéo mạnh dây cương kìm hãm nó, một bàn tay vỗ vỗ lên cổ nó, nhẹ nhàng trấn an.
Con ngựa này vốn cũng không phải ngựa thường, nó là một linh thú được hắn nuôi dưỡng nhiều năm, đương nhiên linh tính của nó hơn hẳn đám thú vật thông thường rất nhiều.
- Bên dưới là thứ gì?
Vương Vệ Hoàn lia mắt về phía đám binh lính phía sau hỏi.
Kẻ nào kẻ nấy nhìn thấy đều co mình thoái lui, ai cũng chỉ sợ giây tiếp theo chính mình sẽ bị ném xuống để tiếp tục chứng thực cho những lời mình nói.
- Sao? Muốn ta chỉ đích danh?
- Đại nhân tha mạng.
Chúng...!chúng thuộc hạ quả thực cũng không biết bên dưới có cái gì.- Cả đám binh lính sợ hãi mà đồng loạt quỳ xuống đất.
- Nghe nói, mười năm trước, nơi này vốn là một ngôi làng nhỏ.
Bỗng dưng một đêm trời đổ mưa lớn, đất đá sạt lở, tất cả trong một đêm đều bị chôn vùi dưới đáy vực.
Cũng là bắt đầu từ đó mới xảy ra chuyện lạ kỳ này.
Bất cứ vật thể sống nào hễ rơi xuống đều sẽ bị sương trắng ở dưới nuốt chửng.
Người ta nói đó là do oán khí của những người chết oan tạo thành.
Nhưng...!Nhưng cũng không ai dám chắc đó có phải sự thật hay không.
Vương Vệ Hoàn bỏ qua đám binh lính đang run rẩy trên mặt đất, ánh mắt nhìn vào con đèo hẹp chạy lưng núi, ở ngay giữa lối đi đã sạt mất một khoảng lớn.
Bởi vì do đêm trước mưa to, nước mưa đã xoá đi mọi vết tích, nên không thể nhìn ra được chỗ đó chính là do người tạo hay do mưa lũ gây ra.
- Đưa bản đồ cho ta.
Nhìn điểm cuối của con đường đèo trên bản đồ, lại nhìn dấu vết xe lao xuống vực, Vương Vệ Hoàn nhếch mép cười.
- Muốn lừa ta? - Hắn ra hiệu về phía con đường mòn, hô lớn.- Đuổi theo cho ta.
Ngựa tung vó chạy về phía con đường mòn, theo sau bùn đất bắn tung, để lại một vệt dài những dấu vết loang lổ trên nền đất nhão sệt.
Vương Vệ Hoàn đuổi theo hai ngày hai đêm không thấy bóng người, đến nửa cái dấu vết cũng không thấy, hắn tức giận tới nỗi bổ đứt một loạt cây ven đường.
- Các ngươi chắc chắn đám người đó chạy về hướng bắc?
- Thưa đại nhân, chúng thuộc hạ hoàn toàn chắc chắn.
Hơn nữa trước đó còn để lại rất nhiều dấu vết trên đường.
Không sai, đúng là trước đèo Chết, các dấu vết đều rất rõ ràng...!Vương Vệ Hoàn bất tri bất giác nhớ tới đoạn đường bị sạt lở ngay giữa lối lên của đèo Chết, hắn bỗng như bừng tỉnh.
Hắn thừa nhận mình đã bị lừa, bị lừa một cách dễ dàng hơn bao giờ hết, nỗi căm hận muốn được trả thù khiến hắn điên cuồng thúc ngựa quay lại chỗ cũ.
Tại lối vào của đèo Chết, mặc dù các dấu vết gần như đã bị mưa xối đi sạch sẽ, nhưng những cành lá nhô ra vẫn để lại vết tích đã từng bị người nắm kéo để bước trên lối đi trơn trượt...!Cho tới chỗ bị sạt lở.
Vương Vệ Hoàn cười lớn, cái cảm giác bắt chuột trong hũ khiến hắn mong chờ, kẻ mà hai lần trốn thoát trong tay hắn cuối cùng cũng chui đầu vào rọ.
Ra lệnh cho đám binh lính đằng sau tự tìm cách vượt qua, chính hắn một mình dùng khinh công vội vàng chạy lên núi.
Vương Vệ Hoàn hoàn toàn không có ngờ rằng, hai ngày trước, ngay sau khi bọn hắn rời đi, ngay tại chỗ cũ xuất hiện một luồng sáng của truyền tống trận.
An cùng lão viên hầu và Lang Quân nhanh chóng thúc ngựa chạy về hướng ngược lại, hoàn toàn thay đổi lịch trình.
***
Trong phủ đệ của thành chủ Lăng Xuyên, âm thanh đổ vỡ vọng ra, Nguyễn Bá Long tức giận không phải vừa.
Hắn nghiến răng mắng chửi đám thuộc hạ.
- Các ngươi nói xem, ta nuôi một lũ ăn hại như các ngươi để làm gì? Trong một đêm toàn bộ kho thất của ta bị thiêu rụi.
Mỹ nhân mà các ngươi đem về cho ta thì lại là một đám nhân xà.
Các ngươi bị mù hết cả sao? Hay đầu óc của các ngươi có vấn đề? Ta nên xử lý lũ ngu xuẩn các ngươi như thế nào cho phải?
Tất cả đám thuộc hạ chỉ biết im lặng cúi đầu.
Ai có thể tin được thành chủ của bọn chúng ăn nằm với đám nhân xà tới mấy năm mà còn không hay biết.
Chưa kể tới Vương đại nhân dù biết cũng chẳng thèm cảnh báo lời nào.
Nhắc tới Vương Vệ Hoàn, đám thuộc hạ không khỏi cảm thấy chính mình xui xẻo.
Vị Vương đại nhân này sau khi chạy lên núi truy sát khâm phạm, lúc trở xuống mặt liền đen như đít nồi.
Hàn khí bao trùm từ đầu tới gót chân, chạm đâu chém đó.
Hiện tại khổ nhất là đám thuộc hạ bọn chúng, giữa Vương Vệ Hoàn và thành chủ, đến bên nào cũng bị vạ vào thân, quả thật là tránh vỏ dưa liền đạp trúng vỏ dừa.
Trong khi đó, tại nhà riêng của Vương Vệ Hoàn, một đám hoạ sĩ đang vẽ lại theo miêu tả của đám lính gác cổng.
Vương Vệ Hoàn ngồi một bên lau lưỡi kiếm, ánh mắt chú mục vào từng bức hoạ đang được các hoạ sĩ vẽ ra.
Có một điểm chung trên những bức hoạ này, đó là chỉ vẽ duy nhất một người, một nữ nhân chim sa cá lặn đang ngồi phía trước đầu xe ngựa.
Vương Vệ Hoàn đặt xuống thanh kiếm yêu quý của mình, bước tới một bức tranh gần hắn nhất.
Hắn cầm lên bút lông, chấm xuống nghiêng mực, rồi bắt đầu nguệch ngoạc tô đen lên mặt của nữ nhân trong bức hình.
Hoạ sĩ vẽ tranh chỉ biết run rẩy dịch sang một bên nhường chỗ, lặng im cúi đầu.
Sau khi tô xong, Vương Vệ Hoàn nghiền ngẫm lại bức hoạ, hắn cố gắng nhớ lại bóng dáng tên áo đen lùn đứng đằng sau kẻ nọ.
Đúng là ánh mắt này, không sai, thì ra kẻ bỡn cợt hắn từ đầu tới cuối lại chính là nữ nhân như thế này.
- Các ngươi xác nhận nàng ta không dịch dung?- Vương Vệ Hoàn lành lạnh cất tiếng hỏi.
- Bẩm đại nhân, thật sự không hề dịch dung.
Chúng thuộc hạ đã dùng đến đèn Quang Dung soi vào, sau đó xem xét kỹ càng.
Nàng ta dung mạo thực sự chính là vậy.
Vương Vệ Hoàn vẫy tay cho lui tất cả đám người.
Còn lại mình hắn với những bức hoạ, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên từng đường nét trên khuôn mặt nữ nhân.
Một nữ nhân xinh đẹp lại thông minh tới như vậy, tựa như một con linh thú hoang dại, chưa được thuần hoá.
Hắn thật sự rất muốn tóm sống lấy nàng ta trong tay mình, biến nàng ta thành kẻ chỉ có thể phục tùng duy nhất mình hắn, vì hắn mà vào sinh ra tử, hiến dâng mọi thứ trong cuộc đời.
Bức hoạ theo dòng cảm xúc điên cuồng của Vương Vệ Hoàn, lập tức bị bóp nát trong lòng bàn tay hắn.
Đám nô tì có thể nghe thấy được tiếng cười điên cuồng của chủ nhân vang ra tới tận bên ngoài.
- Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!!!
- Bé con?
- Con không sao.
- An chùi nước mũi nhoè nhoẹt, mũi hít vào đám lùng bùng ở dưới cánh mũi.
Tiếp tục thi châm lên lưng Lang Quân.
- Cô nương là đại phu sao? - Bà lão bưng chậu nước vào, híp mắt cười nói.
- Nơi này của chúng ta nghèo nàn, chả có đại phu nào chịu tới đây hành nghề.
Mỗi lần lão già nhà ta ốm, lại phải đánh xe bò đưa lão vào thành mới mong tìm được đại phu.
Nếu cô nương chịu ở đây lâu thì tốt quá rồi.
An méo mó mỉm cười, nàng còn chưa kịp đáp lời, bà lão đã tự biên tự diễn hết cả lời thoại.
- Ta chỉ biết sơ sơ chút y dược, cũng không thể coi là đại phu.
- Cô nương khiêm tốn quá rồi.
Ta nhìn nam nhân này hôm mới tới còn tưởng hấp hối, qua ba hôm vậy mà đã có chút nhân khí rồi.
Vị nam nhân này là phu quân của cô nương sao?
- Không...
- Cháu rể, cháu rể! - Lời còn chưa dứt, ở một bên lão viên hầu đã đấm ngực hô lớn.
- Thì ra là vậy.
Quả thật trai tài gái sắc xứng một đôi.
Chỉ tiếc cho thằng cháu ta cứ đứng cửa tương tư cô nương đã ba ngày.
- Bà lão cười lớn, đặt chậu nước xuống, không quên ngó ra cửa mà nói lớn tiếng.
Phía sau cánh cửa, chàng trai nghe thấy liền đỏ mặt chạy mất.
Bà lão quay đầu, ánh mắt hiền từ, hết nhìn lão viên hầu điên điên khùng khùng, lại nhìn tới Lang Quân ốm yếu nằm trên giường, quay lại xót thương nhìn về phía An.
- Tuy ta không biết có chuyện gì xảy ra với gia đình cô nương, nhưng chỉ cần cô cùng gia đình ở đây, chúng ta nhất định sẽ bao bọc, đối đãi như người nhà.
Những chuyện đau buồn cũ hãy cứ quên hết đi.
Nhé!
Đi xa tới tận nơi này lại có thể gặp người tốt bụng, trong lòng An vô cùng ấm áp.
Nhớ lại hôm vừa bước chân vào ngôi làng nhỏ này, trời vẫn mưa tầm tã, Lang Quân hơi thở gần như đã như mành treo chuông.
Bất ngờ, một cánh cửa gỗ mở ra, một bà lão đang vội vàng đội áo tơi đi ngang qua bỗng nhiên dừng lại hỏi.
An thực sự lúc đó chỉ muốn xin tá túc một đêm, vừa sợ người ta nghĩ mình đem vận rủi tới cho họ mà đuổi đi.
Lại không ngờ bà lão thấy tình cảnh họ đáng thương, giữ chân lại tới bây giờ.
Ba ngày mê man, Lang Quân sốt rất cao, hắn thường xuyên gặp ác mộng, lúc thì đau khổ giận dữ, khi thì than khóc không nguôi.
Mỗi lúc như vậy, An chả có cách nào khác là để hắn nắm lấy tay mình, truyền một chút linh lực mong manh sưởi ấm cho hắn, Lang Quân tựa như đứa trẻ, thèm khát giữ chặt lấy tay nàng.
***
Tại Quỷ cung, quỷ ảnh đang cúi đầu, hướng về phía chủ nhân đang ngâm mình trong dược trì.
Những vết thương cháy xém đang không ngừng bốc lên khói trắng.
Nghiêm Tuân đầy một đầu mồ hôi, trên mặt thống khổ chịu đựng.
- Cung chủ vì sao lại đối đầu với kiếm thánh, để cơ thể tổn thương tới mức như này? - Bước vào là một nam nhân trung niên, trên mặt là một bộ râu quai nón được tỉa gọn gàng, giận dữ cất tiếng hỏi.
- Chàng không thể im cái miệng được sao? Không thấy chủ nhân cũng không dễ chịu gì sao?- Đáp lời là một thiếu nữ mang gương mặt non nớt nhưng lại có chất giọng không hợp với tuổi.
- Ta đây là hỏi đám quỷ ảnh.
- Nam nhân trung niên quay đầu, lia mắt về phía đám quỷ ảnh.
- Các ngươi đi theo bảo vệ chủ nhân cái kiểu gì thế?.