Trác Nguy...
Tôi chợt ngẩng phắt lên, gần như hoảng loạn nhìn ông ta.
"Sao? Ngạc nhiên lắm à?" Ông ta dường như lại thêm phần hứng thú, ánh mắt liếc qua Vân San San, "Có bạn ở đây nên sợ bị người ta biết à?"
Đương nhiên không phải, chỉ riêng quan hệ của cô ta với giám đốc Hồ thì tôi với cô ta cùng lắm là ngang nhau. Chỉ cần không phải thâm cừu đại hận thì ai lại nói ra ngoài.
Tôi lo lắng là vì Trác Nguy.
Nếu kẻ ngồi trước mắt đây đã biết thì người nhà của anh có phải cũng sẽ biết không? Tôi sợ sự tồn tại của tôi đem đến phiền phức cho anh, cũng sợ vợ anh tìm đến dạy dỗ tôi.
Tôi lắc đầu nhè nhẹ, quay người ngồi thẳng, lại cúi xuống uống cà phê.
Động tác vừa nãy của tôi quả thực quá khoa trương, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn đều nhìn ra câu nói kia có sức uy hiếp đối với tôi biết bao. Nếu ông ta dùng chuyện này ép buộc, khó đảm bảo tôi sẽ không đồng ý...
Giữa tôi và Trác Nguy, tôi đơn phương thích anh nhiều hơn. Chúng ta không phải đôi uyên ương khổ mệnh, nếu sự tồn tại của tôi lại đem đến phiền phức cho anh, thì tôi chỉ có thể rời khỏi anh, cũng nhất định sẽ rời khỏi anh.
Giám đốc Thời không nói tiếp, chỉ nhìn về phía giám đốc Hồ và Vân San San ngồi đối diện. Giám đốc Hồ nhìn đồng hồ, xin lỗi: "Ông Thời, tôi còn có cuộc họp ngắn, sợ là phải đi một chốc."
Giám đốc Thời gật nhẹ, giám đốc Hồ lại tiếp tục nói với Vân San San: "San San, em lên phòng tôi lấy giùm tôi chiếc laptop vào phòng họp."
Cuối cùng mới nói với tôi: "Khương Kha, có những cơ hội cả đời chỉ có một lần, ráng mà nắm lấy."
"Cảm ơn giám đốc Hồ chỉ bảo." Tôi nói.
Giám đốc Hồ và Vân San San nhanh chóng ra ngoài, trên băng ghế chỉ còn tôi và giám đốc Thời.
"Để cho tôi đoán một chút, xem cô coi trọng Trác Nguy ở điểm gì." Giám đốc Hồ thong thả nói, "Tiền bạc? Cho cô một căn nhà nhỏ? Hay là... đẹp trai?"
Tôi im lặng.
Tôi coi trọng anh cái gì ư? Tôi coi trọng bản thân anh ấy!
Từ lần đầu tiên gặp anh tôi đã thích anh, không phải có câu "tiếng sét ái tình" đó sao? Anh phù hợp thẩm mĩ của tôi về đàn ông, mặt mũi điển trai, vóc dáng đẹp, nho nhã chín chắn.
Tôi thực sự yêu anh có lẽ là từ lần anh tìm người cứu tôi. Trương Lập làm khó tôi, anh tìm bạn bè ở đồn công an bảo lãnh tôi ra khỏi phòng giam.
Tôi không ngờ lại có người cứu mình. Giây phút đó trong mắt tôi, anh như một anh hùng đạp cầu vồng mà đến.
Sau đó, anh đối xử với tôi cũng khá thật lòng.
Hầu hết thời gian bên nhau, anh với tôi đều giống như hết thảy những gặp đôi bình thường trên thế gian này, chẳng có gì khác biệt.
"Cô theo tôi, những gì hắn ta cho cô, tôi đều có thể cho cô." Ông ta nói, "Chỉ là một ngôi nhà nhỏ, cô theo tôi, tôi sẽ đưa căn biệt thự ở vị trí đẹp nhất trong Giang Nguyệt Hoa Đình cho cô làm quà gặp mặt."
Giang Nguyệt Hoa Đình!
Một trong những khu biệt thử nổi danh nhất thành phố A!
Người này rốt cuộc là ai? Vừa nhấc tay đã tặng biệt thự?
Giây phút đó, tôi thừa nhận tôi rất động lòng, nhưng cuối cùng tôi vẫn lắc đầu.
"Nhìn cô không giống kẻ tham lam..." Ông ta nhìn tôi với vẻ đánh giá, "Biệt thự, du học, làm ca sĩ đều không thể làm cô dao động. Rốt cuộc cô muốn gì?"
"Xin lỗi, giám đốc Thời, e là chúng ta không có duyên." Tôi nói.
Ông ta lắc đầu: "Tôi không tin trên đời này có thứ gì không mua được. Tạm thời cô chưa muốn rời xa hắn, chẳng qua là vì lợi thế tôi cho cô chưa đủ để làm cô dao động. Cô muốn gì, cứ nói, tôi có thể làm được hết."
Tôi vẫn lắc đầu. Tôi không thể nói là tôi yêu Trác Nguy, bởi vì có nói ra cũng sẽ bị người ta chê cười.
Làm kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết?
"Giám đốc Thời, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin đi trước." Tôi chào tạm biệt.
"Đưa điện thoại di động của cô cho tôi." Ông ta duỗi tay, dáng vẻ rất đương nhiên.
Tôi ngoan ngoãn đưa điện thoại di động cho ông ta, ông ta ấn ấn một hồi rồi mới trả lại: "Đây là số điện thoại của tôi, khi nào cô nghĩ kỹ rồi có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Hãy nhớ, lời tôi vừa nói có hiệu quả trong vòng một tháng. Dù sao..."
Ông ta ngừng một chốc: "Bị Trác Nguy dùng nhiều rồi, tôi cũng không muốn nữa."