Chồng Hờ Vợ Tạm

Gõ cửa.

Thấy anh ngẩng đầu, tôi lập tức tươi cười, ngọt ngào gọi một tiếng:

"Trưởng phòng, tôi tới báo cáo!"

"Được, hoan nghênh cô trở lại!"

Trưởng phòng phòng kế hoạch là một người rất khôn khéo linh hoạt, thấy tôi đi vào, lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy.

Trưởng phòng trước kia đối với tôi không tệ, hơn nữa Thư ký Tống đã truyền đạt ý của ông chủ Trác, bảo anh đào tạo tôi thật tốt, thái độ của anh đối với tôi càng không giống bình thường.

"Sao bây giờ mới đến? Trước kia nhìn cô muốn có được công việc này như vậy, tôi còn cho rằng cô tốt nghiệp đại học một cái lập tức sẽ đến." Trưởng phòng tựa vào bên cạnh bàn, một đôi chân vô cùng thon dài.

"Trước kia chưa từng một mình đi ra ngoài, lần này tốt nghiệp, muốn một mình đi du lịch một phen." Tôi đáp.

"Cảm giác thế nào?" Anh hỏi.

"Thoải mái!" Tôi cười nói.

"Làm ngành này của chúng ta, cần phải có đầu óc nhạy bén, ra ngoài nhiều một chút cũng tốt." Anh dừng một chút, cằm hơi hất về phía ngoài cửa: "Bọn họ cũng rất nhớ cô, nhắc đến cô rất nhiều. Buổi tối tôi chủ trì, mọi người tụ tập một hôm, chúc mừng cô trở lại?"

Tôi vừa nghe trưởng phòng chủ trì, lập tức cảm thấy không ổn. Tôi chỉ là hạng nhân viên tép riu, ma mới mới vừa vào cửa, sao dám để trưởng phòng tiêu tiền mời khách?

Hơn nữa, ai biết được Chung Giai bắt đầu có bất mãn với tôi là từ lúc nào, nói không chừng chính là đêm tụ họp đó cũng nên!

Tôi đoạt gió của cô ta, cô ta muốn đá tôi ra khỏi phòng kế hoạch. Tôi không muốn chuyện như vậy lại phát sinh lần nữa.

Cái gọi là "Súng bắn lòi đầu chim", ai biết được nếu tụ tập một lần nữa, tôi sẽ lại vô tình đắc tội ai.

"Cảm ơn trưởng phòng!" Tôi đầu tiên ngọt ngào nói cảm ơn, sau đó đổi ngay đề tài: "Chỉ có điều, tôi trở lại đương nhiên là nên để tôi mời, lát nữa tôi mời mọi người uống cà phê đi! Đợi tôi nhận được tiền lương, lại mời mọi người đi ăn lẩu!"

Trưởng phòng không hề o ép, chỉ cười một tiếng: "Được."

Anh đứng dậy, vòng qua bàn, trở lại ghế ngồi xuống: "Từ nay trở về sau cô sẽ phụ trách môi giới, không thành vấn đề chứ?"

"Không thành vấn đề, cảm ơn trưởng phòng." Tôi hơi cúi người.

Trưởng phòng gật đầu một cái: "Được rồi, chờ ngày mai cô chính thức đi làm, tôi sẽ triệu tập hội nghị tuyên bố, đồng thời sắp xếp nhiệm vụ trong thời gian sắp tới."

"Được ạ." Tôi thấy trưởng phòng không có ý tiếp tục nói nữa. "Trưởng phòng, nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước."

Trưởng phòng hơi gật đầu một cái, tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng làm việc của anh.

Lần nữa ngồi vào trước bàn làm việc, tôi hỏi đồng nghiệp số điện thoại tiệm cà phê dưới lầu, một cú điện thoại đi, mời bọn họ đưa tám ly cà phê đến.

"Ôi! Khương Kha, cô mời chúng tôi cà phê ư?" Có đồng nghiệp lớn tiếng.

"Đúng vậy đúng vậy! Hôm nay tôi vừa mới được nhậm chức, mời mọi người uống cà phê ạ. Mong các vị tiền bối sau này sẽ chỉ điểm chiếu cố." Tôi đứng ở cạnh bàn, cúi người với mọi người.

"Được rồi được rồi, sau này mọi người học hỏi lẫn nhau, cô bây giờ chính là hoc trò của trưởng phòng, nói không chừng sau này là cô chiếu cố chúng tôi ấy chứ!" Mọi người cười cười nói nói.

Tôi lại trò chuyện với bọn họ mấy câu, đều là những lời khiêm tốn.

Cà phê rất nhanh được đưa lên, tôi đem một ly trong đó đến phòng làm việc của trưởng phòng, sau đó liền trở lại chỗ ngồi, mở máy vi tính ra.

Công ty vẫn sôi nổi như cũ, chỉ khác trước là không có ai nghị luận tôi, mọi người đều chuyên tâm chuyện làm ăn.

Rất tốt.

Tôi vốn cũng không thích làm trăng giữa trời sao.

Tôi theo bản năng đi tìm zalo của anh Trác, thấy zalo của anh không sáng, cũng không biết là đang off hay để ẩn.

Tôi gửi ảnh cốc “cà phê” đi.

Làm xong thủ tục rồi sao? Avatar của anh sáng lên, ngay sau đó nhấp nháy, “muốn uống cà phê sao”?

“Đang uống, ông chủ Trác muốn uống không?”

“Có thể uống cái khác không?”

“Cũng được, em mời mà! Muốn uống gì?”

Anh Trác nửa ngày không trả lời, tôi lại phải gửi đi một dấu hỏi chấm.

Nào ngờ, anh rất nhanh trả lời, nội dung là: chăm chỉ làm việc đi, buổi tối nói cho em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui