Chồng Hờ Vợ Tạm

Hơi thở của tôi chậm lại, trong đầu tràn đầy dự cảm xấu, vội vàng nhìn anh Trác, nhưng lại nhìn thấy anh Trác khẽ gật đầu.

“Khương Kha.” Anh gọi một tiếng.

Tôi vội vàng đứng dậy, từ sau bàn làm việc vòng ra, đi theo phía sau anh Trác.

Tôi nhìn thấy anh Thời quan sát tôi từ đầu đến cuối, có chút hứng thú, như… nhìn thấy một thứ đồ chơi hay ho.

Kiểu ánh nhìn này hoàn toàn không giống với lần trước nhìn tôi.

Lần trước lúc nhìn tôi, tuy có chút chắc chắn chiếm ưu thế, nhưng lần này, lại có mùi vị chơi đùa.

Buổi trưa ăn cơm ở một nhà hàng đầu bếp phục vụ riêng nổi tiếng ở đây.


Nổi tiếng, là vì đắt đỏ, cũng vì mỗi bàn đều có đầu bếp nấu tại chỗ.

Tôi và anh Trác từng đến chỗ này mấy lần, cũng đã thông thuộc.

Anh Thời là khách, thêm vào đó là khách quý, sau khi đến liền ngồi vào vị trí chính giữa, tôi và anh Trác ngồi hai bên anh ta, đối diện là đầu bếp.

“A Nguy, thư ký của cậu tên là gì?” Anh Thời thuận miệng hỏi.

Tôi… tôi thật sự không muốn nói chuyện, anh Thời thế này chính là “lạy ông tôi ở bụi này”.

Trước khi chúng tôi đi, anh Trác đã đặc biệt gọi tôi một tiếng “Khương Kha”.

Còn điều tôi càng bất ngờ là, tiếng gọi “A Nguy” của anh Thời, xưng hô như vậy hình như không nên xuất hiện ở người hợp tác làm ăn lúc này.

Anh Trác và anh Thời có lẽ có mối quan hệ sâu hơn một chút.

Tôi nghĩ lại anh Thời đến từ Bắc Kinh, quê anh Trác cũng ở Bắc Kinh, phản ứng đầu tiên của tôi là: hai người này sẽ không phải là cùng lớn lên từ nhỏ chứ?

Anh Trác đưa mắt dừng trên người tôi, tỏ ý bảo tôi tự giới thiệu.

“Thời tổng, tôi tên là Khương Kha, Khương trong Khương Tử Nha, Kha trong Vương Khả Kha.”

“Khương Kha…” Anh ta nhắc lại: “Tên rất hay, dáng vẻ cũng ổn.”


Ánh mắt lại lần nữa nhìn anh Trác, cười nói: “A Nguy thật có diễm phúc, ngay cả thư ký cũng xinh đẹp động lòng người như vậy.”

“Năng lực của Khương Kha cũng rất xuất sắc.” Anh Trác nói.

“Ồ? Không biết xuất sắc ở phương diện nào?” Anh Thời nhìn tôi một chút, tôi luôn cảm thấy câu “phương diện nào” này có ý ám chỉ, không biết có phải là tôi đã nghĩ nhiều hay không.

“Bất kỳ phương diện nào.” Anh Trác nói.

Hai người này, một người nói chuyện, một người nhanh chóng gọi món.

“Tặng cô ấy cho tôi!” Anh Thời đột nhiên nói, anh ta nhíu mày nhìn anh Trác: “Tôi muốn nếm thử.”

“Không tặng.” Anh Trác không ngẩng đầu, từ chối không chút do dự.

“Không phải chỉ là một người phụ nữ hay sao? Cậu việc gì phải đắc tội với tôi.” Anh Thời thu ánh mắt lại, dừng ở trên người vị đầu bếp giả bộ không nghe thấy gì ở phía đối diện.

“Cô ấy không phải người phụ nữ bình thường.” Anh Trác lại nhìn tôi một cái, ánh nhìn thật sâu.


“Cậu muốn gì?” Anh Thời hỏi: “Hạng mục nguồn năng lượng mới của tôi, tặng cho cậu 20% cổ phần nhé?”

Anh ta vừa nói liền nhắm mắt, chuẩn bị một chút: “Hoặc là… mảnh đất thành phố B, tôi lấy về thay cậu… còn cả thành phố F, cậu vẫn chưa chen vào được, tôi gọi một cuộc điện thoại thay cậu, khu bọn họ mới khai phá, cậu nhìn trúng mảnh nào muốn mảnh nào…”

Nói đến đây, hai mắt của anh ta đột nhiên mở ra, anh ta nhìn anh Trác, trong mắt lấp lánh, nụ cười lại nhẹ tựa mây bay: “Thế nào?”

Trong lòng tôi cực kỳ lo lắng, tôi biết anh Thời có quyền lực lớn, nhưng không ngờ có thể lớn đến mức này!

Mảnh đất của thành phố B đó, tôi đã cùng anh Trác đến mấy lần, làm rất nhiều chuyện, nhưng không lấy được. Thành phố F cũng vậy, tôi từng xem tài liệu, mấy năm nay, công ty chúng tôi luôn muốn tiến vào thị trường bất động sản của thành phố F, bất cứ khi nào có đất muốn bán, chúng tôi đều đi ra giá, nhưng kết quả không khả quan…

Bây giờ, bị anh Thời nói ra một cách hời hợt, tôi lúc này mới ý thức được, trên thế giới này, người thực sự có quyền thế vừa nói…

Anh ta nói “Tôi thay cậu lấy về”, anh ta nói “Nhìn trúng mảnh nào muốn mảnh nào”…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận