Câu hỏi này được nêu ra, phản ứng đầu tiên của tôi chính là cảnh kinh điển trong phim.
Công tử nhà giàu bỏ ngàn vàng mua một nụ cười. Anh ta mua chiếc bình hoa mà tôi muốn rồi lại đưa đến tặng lại.
Chiếc bình hoa 92 tỷ, cho dù dùng giá cả khá hợp lý theo ý anh Trác để so sánh thì cũng là 41 tỷ.
41 tỷ và Khương Kha, theo người bình thường, chắc chắn là 41 tỷ thắng.
Nhưng đối phương là anh Trác, ông thổ địa từng trải ở thành phố B và thành phố F, cộng thêm 20% cổ phần công ty nguồn năng lượng mới. Sau chuyện anh Trác không vứt bỏ tôi, tôi có đầy đủ lý do để tin rằng anh sẽ không vì một chiếc bình hoa mà để một người đàn ông kì quặc theo đuổi tôi.
Sau đó, tôi cười đáp: “Xin lỗi, tôi rất để bụng, bạn trai tôi còn để bụng hơn tôi nữa.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Lâm Thiếu Phong nhún vai, “Vậy thì cô Tiểu Như có phiền nếu thêm một người bạn không? Sau này cô đến thành phố của chúng tôi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên toàn bộ hành trình cho cô.”
“Cảm ơn ý tốt của Lâm Thiếu.” Tôi cười: “Tôi nghĩ, bất kể là lần này hay là lần sau, tôi cũng đều đến cùng với ông Trác.”
Khuôn mặt Lâm Thiếu Phong tỏ ra hơi ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn vào anh Trác.
Anh Trác cười gật đầu, giơ tay nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi đến bên cạnh anh.
“Lâm Thiếu hiểu lầm một chuyện, tên cô ấy không phải là Trác Như, cũng không phải là con gái tôi.” Anh Trác nói: “Tôi chỉ có một đứa con, là con trai.”
Khuôn mặt Lâm Thiếu Phong tỏ ra ngượng ngùng, mắt lại nhìn bàn tay nắm lấy tay tôi của anh Trác thêm mấy giây, ngay sau đó xin lỗi: “Chú Trác, thành thật xin lỗi, khí chất của cô Tiểu Như quả thực quá tốt nên cháu mới hiểu nhầm là con gái chú.”
“Không trách cậu, tuổi tác của tôi và cô ấy cách biệt quá lớn.” Anh Trác mỉm cười, chẳng hề nhìn ra được chút buồn phiền nào.
“Không không không, đều tại cháu. Hôm qua cháu còn thấy lạ, chú Trác trẻ trung như vậy sao lại có con gái lớn thế này. Cháu nên tìm hiểu thêm.” Lâm Thiếu Phong nói rồi liền đứng dậy.
Điệu bộ này, hiển nhiên là định rời đi.
“Lâm thiếu, vẫn xin cậu cầm quà về đi.” Anh Trác chỉ chiếc bình hoa trên bàn.
“Đây là quà gặp mặt tặng chú Trác.” Lâm Thiếu Phong vội vàng phất tay, “Cháu và cô Tiểu Như cũng là không đánh thì không quen nhau, nếu không phải nhờ chiếc bình hoa này thì cháu làm sao gặp được chú Trác? Xin chú Trác nhất định phải nhận lấy. Sau này chúng ta còn hợp tác lâu dài.”
Anh Trác lại cười: “Đã vậy thì cảm ơn cậu nhiều.”
Lâm Thiếu Phong đi rồi, tôi hỏi anh Trác: “Nhận bình hoa thật sao?”
“Nhận.” Anh Trác nói, “Lâm thiếu đặc biệt đến tặng quà, nếu không tặng được quà thì cậu ta sẽ rất mất mặt. 92 tỷ kia tôi sẽ sai người đưa chi phiếu đến cho cậu ta.”
“Vậy thì có khác gì chúng ta mua nó đâu?” Tôi hỏi.
“Đúng là không khác gì.” Anh nói.
“Đều tại em, nếu em không nâng giá với anh ta thì hoàn toàn không tốn nhiều tiền đến thế.” Tôi nói.
“Không sao, nếu em không nâng giá với cậu ta thì cậu ta cũng hoàn toàn không chú ý đến em chứ đừng nói gì chạy đến đây bàn chuyện hợp tác với tôi rồi.” Anh Trác nói.
“Vậy rốt cuộc anh ta xem trọng anh hay là em?” Tôi hỏi.
“Năm mươi năm mươi.” Anh Trác nói, “Cậu ta xem trọng em với vai trò là con gái nhà họ Trác. Với gia thế nhà cậu ta, ngoại trừ cậu ta ra, cả nhà đều là giới chính trị, cậu ta giỏi kinh doanh nhất, cũng dễ làm thông gia với giới thương nhân nhất. Tối qua lúc đấu giá nhìn thấy em, vừa hay cảm thấy em cũng tốt, là một trong số những sự lựa chọn.”
“Có thể đừng phân tích lý trí đến vậy được không? Anh không thể nói là vì em quá ưu tú, hấp dẫn được những người đàn ông khác sao?” Tôi hỏi.
“Không được để em quá kiêu ngạo, lỡ đâu mũi hếch lên trời, sau này vứt bỏ tôi rồi thì tôi phải làm sao?” Anh Trác cười hỏi.
Tôi bĩu môi. Tôi yêu anh đến tận xương tủy, làm sao có thể rời xa anh được?
Việc này, tôi cảm thấy ngọt ngào, không phải vì nhìn bề ngoài là có người đang theo đuổi tôi, mà là vì đây là lần đầu tiên anh Trác thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi trước mặt người ngoài.
Người ngoài này, không phải là người A B C qua đường nào đó mà chúng tôi bình thường vẫn bắt gặp lúc đi du lịch, mà là người có khả năng sẽ hợp tác sau này với anh.
Anh không để bụng tôi bị người khác biết nữa sao? Sự không quan tâm này là vì ý do gì?