Chồng Hờ Vợ Tạm

Mùa hè hằng năm kết thúc, vừa vào Thu, gió cũng mang theo chút lạnh lẽo.

Thời điểm thi lần hai, hằng ngày chúng tôi vẫn mặc áo thun quần jean, đến vòng sơ khảo chỉ sau đó một tháng, tất cả mọi người đã mặc thêm áo len và áo gió, người hơi sợ lạnh đã khoác áo dày.

Thí sinh khu chúng tôi được sắp xếp vào ngày thứ hai.

Biết mình biết người, ngày đầu tiên của vòng thi, chúng tôi xin nghỉ đến xem, nhiều nam sinh cũng đi cùng, nói là nghiên cứu cùng tôi.

Chúng tôi ngồi hàng cuối cùng trong nhà hát, nghe từ bài hát đầu tiên đến bài hát cuối cùng.

Bởi vì đông người, cuộc tranh tài kết thúc vào lúc 6 giờ, tỉ lệ loại là hai phần ba, lúc từ nhà hát đi ra, sắc mặt của mọi người cũng không tốt lắm.

Tôi quá rõ cảm giác này của bọn họ, đối thủ quá mạnh, tôi thấy thế nào cũng không liên quan đến tôi.

Kiểu trưởng phòng xông lên sân khấu tặng hoa thì càng giống một chuyện đùa rồi!

"Mọi người sao vậy?" Thấy vẻ mặt của bọn họ, tôi lại nở nụ cười.

"Cậu còn cười được?" Chu Tĩnh Văn liếc mắt nhìn tôi: "Cậu không cảm thấy nguy cơ tứ phía sao? Sau khi kết thúc, tớ rất lo lắng! Khương Kha, cậu hãy thành thật nói cho chúng tớ biết, cậu có nắm chắc hay không?"

"Vấn đề này của cậu hơi khó trả lời nhỉ?" Tôi cười: "Nếu tớ nói tớ nắm chắc thì chẳng khác gì đang nói dối, nếu tớ nói không nắm chắc, tâm trạng của mọi người lại không tốt."

"Haiz, cậu có thể đừng cà lơ phất phơ như vậy được không?" Trưởng phòng nhíu mày: "Trong khoảng thời gian này cậu có luyện tập không đó? Tớ chưa từng thấy cậu luyện tập bao giờ! Cậu nhìn khoa nghệ thuật đi, chỉ cần là tham gia trận đấu, ai mà không dậy sớm luyện giọng?"

"Tớ lại không học khoa nghệ thuật." Tôi cười phản bác: "Hơn nữa, trận này cao thủ như mây, cho dù không qua cũng không phải rất bình thường sao?"

Theo sự hiểu biết của tôi đối với bản thân, đối với cuộc thi hát lần này, đối với đối thủ, tôi nên dừng bước tại đây.

Một người học khoa tiếng Trung chỉ biết hát ở mức karaoke như tôi sao có thể so với những người chuyên nghiệp chứ?

Người ta trải qua mấy năm rèn luyện chuyên nghiệp, có giảng viên chuyên nghiệp dạy, mỗi ngày đều luyện tập, có người còn hát chính trong đội văn nghệ, nếu một người tay ngang như tôi thật sự có thể loại những người chuyên nghiệp, họ làm sao chịu nổi?

"Có câu nói như này, một phần trăm hy vọng, trăm phần trăm nỗ lực, tớ thấy cậu quá tùy ý." Trưởng phòng nói, kéo tôi quay lại nhà hát lần nữa.

"Lão đại, cậu làm gì thế?" "Lão đại, cậu đi đâu vậy?"...

"Tớ đưa cậu ấy lên sân khấu luyện tập, tìm cảm giác." Lão đại nói.

Mọi người vừa nghe, chợt cảm thấy có lý, nhao nhao theo sau. Ở cửa nhà hát, tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ có mấy người chúng tôi đi vào bên trong, chen chen chúc chúc khiến người bên ngoài đều nhìn chúng tôi.

Khi chúng tôi chen vào, người trong nhà hát đã rất ít.

Ngoại trừ nhân viên, còn lại là những người có mục đích như chúng tôi, đến đây nghiên cứu, làm quen sân khấu.

Nhân viên cũng không ngăn, chỉ căn dặn một câu: Đừng động đến máy móc, rời đi trước 7 giờ.

Tôi đánh giá những thí sinh khác xung quanh, người ta đa số đi cùng một hai người bạn thân, chỉ có tôi hùng dũng hơn mười người xung quanh.

"Khương Kha, cậu đi tuần du hả? Hô hào cả nhóm người luôn." Có người đi tới phía tôi, là thí sinh của trường chúng tôi, nói chính xác hơn là người đạt hạng nhất thi lần hai.

Cô ta đánh giá người xung quanh tôi, châm chọc nói: "Lần trước náo động trong trường chưa đủ, còn muốn tới đây làm loạn sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui