Sau khi Hai bà mẹ cùng Hạ Sơn rời đi thì hai người mới có thời gian nói chuyện với nhau.
Hạ Tinh Lan cùng Phó Sâm nhanh chóng tách nhau ra, tiếp tục bàn bạc.
"Anh Phó này, giờ chúng ta phải làm sao?" Hạ Tinh Lan cúi đầu, lòng bàn tay đã bắt đầu chảy đầy mồ hôi.
Phó Sâm thì có phần bình tĩnh hơn chút, nhưng cũng không giấu nổi vẻ lo lắng: "Cái này...!Thôi thì, chúng ta cứ kết hôn đi."
"Tôi không nghĩ vậy.
Tại vì, chúng ta kết hôn thì được cái gì chứ." Hạ Tinh Lan mím môi, quả quyết lắc đầu: "Bọn họ thậm chí chẳng phải người thân của chúng ta.
Làm sao có thể bắt chúng ta kết hôn.
Không chỉ...!Không chỉ thế, anh Phó có thực sự muốn kết hôn với tôi không?"
Nói xong anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn hắn.
Phó Sâm bị nhìn cũng bắt đầu khó xử, miễn cưỡng nói: "Tôi không biết nữa."
"Tôi cũng vậy." Hạ Tinh Lan bất giác mỉm cười, bàn tay khẽ nắm lấy tay hắn: "Chúng ta vốn là bạn đời với nhau, mà đến cả từ "bạn" cũng không được tính.
Rõ ràng là bạn đời, mà lại chẳng có tình cảm với nhau.
Rốt cuộc, tôi không biết chính mình chấp nhận cuộc hôn nhân lúc ấy là đúng hay sai."
"Đúng vì đã chọn được một người tốt như anh.
Sai cũng vì chọn anh một người tốt như anh." Anh vỗ nhẹ lên tay hắn, lời vừa thốt ra liền không ngừng được, giọng run rẩy nói: "Tôi có lúc lại nghĩ bản thân như đang giam cầm anh vậy, đôi lúc nằm cạnh anh tôi lại tự hỏi rốt cuộc mình kết hôn để làm gì? Tại sao trước mặt tôi anh luôn luôn là bộ dạng nghiêm túc, quy củ, vô cùng không có sức sống như vậy?"
Phó Sâm ngạc nhiên nhìn cậu.
Hắn chưa từng nghĩ người bên gối của mình lại lo lắng nhiều như vậy.
Cuối cùng chỉ biết chột dạ mà cúi đầu xuống, chuyển mắt đến bàn tay anh, không hiểu sao mà cũng bắt đầu luống cuống: "Đừng nói vậy.
Xin lỗi, tôi đã là một người chồng tệ bạc, không quan tâm đến cậu.
Không nghĩ cậu lại bị tôi làm tổn thương như vậy.
Xin lỗi, thực sự xin lỗi."
"Tổn thương gì chứ.
y, sao lại có nước rơi xuống thế này." Hạ Tinh Lan vội vang thu tay lại, đưa cố gắng làm cho nước mắt ngừng rơi xuống, nhưng dù có thế nào thì nó vẫn ương bướng mà chảy dài.
Phó Sâm âm thầm quan sát gương mặt anh, cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Khung cảnh trong phút chốc lắng xuống, yên tĩnh đến đáng sợ.
Hai người trong một lúc lâu vẫn không thể bắt chuyện lại với nhau.
Phải đến khi Hạ Tinh Lan bình tĩnh lại, anh mới bảo: "Thôi.
Bây giờ không phải lúc để chúng ta nói về chuyện này."
"Ừm.
Cậu Hạ đã có ý tưởng gì chưa?" Phó Sâm gật gật đầu, con ngươi đen láy cẩn trọng chuyển sang phía anh.
Hạ Tinh Lan nhận được câu hỏi thì liền ngơ ra.
Anh chép miệng, tay vuốt vuốt cằm, đáp: "Chúng ta đến đây là bởi vì bị tai..."
"Tai nạn cái gì! Do tui nè." Hạ Tinh Lan còn chưa nói dứt câu thì chợt có một giọng nói vang lên.
Ngay lập tức, hai người ngẩng đầu, cố gắng xác định xem nó phát ra từ đâu.
"Ở đây, ở bên này cơ." m thanh non nớt ấy lại truyền đến.
Hai người cũng theo đó mà chuyển tầm mắt sang.
Ngay lập tức, bóng hình của một đứa nhóc mũm mĩm lọt tới.
Cơ thể nhỏ nhắn ấy mặc một bộ quần, áo yếm liền thân.
Tay nó còn cầm một cây kẹo, chân thì đung đưa.
Không biết từ khi nào mà nó đã ngồi ở trên giường.
Hạ Tinh Lan cùng Phó Sâm đồng thời bị chuyện trước mắt làm ngây người.
Nhưng đứa nhóc kia cũng không đợi họ kịp phản ứng, miệng mút lấy cây kẹo trong tay rồi lại nói: "Xin chào! Rất vui được gặp hai người.
Tui là hệ thống điều khiển của nơi này, phụ trách hướng dẫn vượt ải - Rain."
"Hệ thống điều khiển? Vượt ải? Mình em làm hả?" Hạ Tinh Lan nhìn cậu bé, gương mắt kề sát lại để nhìn rõ nó hơn, ngờ ngợ hỏi.
Đứa nhóc cũng nhanh chóng gật đầu, lại bảo: "Đúng vậy.
Mà thật ra cũng không phải, còn một người phụ trách nữa cơ.
Nhưng hôm nay cậu ta bận, với lại dù sao hai người cũng thân quen.
Chắc ở cùng nhau không có vấn đề nhỉ?"
"Tất nhiên.
Chúng tôi là bạn đời của nhau mà." Chưa đợi Hạ Tinh Lan trả lời, Phó Sâm đã giành trước.
Hắn nhìn đứa nhỏ với ánh mắt đề phòng.
"Đừng có đánh dấu chủ quyền một cách trắng trợn vậy chứ.
Tôi là trẻ con đấy." Rain cũng cảm nhận được người này không có ý tốt gì với mình, liền không hề kiêng nể mà vạch trần.
Song lại quay sang nói với Hạ Tinh Lan: "Hiện tại tôi sẽ đưa cho hai người kịch bản sơ lược của thế giới này, xem qua đi."
"À, còn nữa, nhiệm vụ thì cả hai phải phối hợp với nhau để hoàn thành nên dù yêu hay không yêu, thân hay không thân thì hãy hoàn thành thật tốt nhé.
Đây là cơ hội để cả hai có thể về nhà đấy." Rain mỉm cười, một nụ cười ranh mãnh không hợp với gương mặt mũm mĩm ấy chút nào.
Hạ Tinh Lan hoang mang nuốt nước miếng, anh nhìn ngó xung quanh một lượt rồi hỏi: "Kịch bản đâu?"
"Đợi tí đi.
Mạng lag.
Thông cảm, mấy phần mềm kiểu này nó tốn dung lượng lại tải chậm lắm." Rain gãi gãi mắt mình, vừa ngậm kẹo vừa chép miệng cằn nhằn: "Làm dịch vụ kiếm không ít mà lắp cái dây mạng như cái quần vậy.
Làm mệt hết sức."
Hạ Tinh Lan cùng Phó Sâm ngồi nhìn gương mặt trẻ con kia bày ra vẻ khó chịu, miệng bắt đầu lảm nhảm: "Môi trường không tốt thôi đi.
Tui cực khổ như này mà tiến lương cuối tháng còn bị cắt xén từng hạt.
Riết rồi không còn năng lượng để sống."
Hai người quay đầu nhìn nhau, đầu cùng nảy số.
Ký lạ thật đấy.
***
Tĩnh dưỡng mất một ngày một đêm thì cuối cùng Phó Sâm đã có thể xuất viện.
Hai người cũng vì vậy mà phải tạm thời tách nhau ra.
Trước khi đi.
Phó Sâm còn lưu luyến mà cầm lấy tay Hạ Tinh Lan, không quên dặn dò: "Cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi những ngày qua.
Khi trở về thì liên lạc luôn nhé, có chuyện gì bất trắc mà gọi không được thì hãy gửi tin nhắn cho tôi."
"Ừm, anh cũng vậy.
Bảo vệ tốt cái gáy mình." Hạ Tinh Lan cũng ngoan ngoãn mà gật gật đầu, còn vỗ vỗ lên vai hắn, bảo.
"Yên tâm.
Vậy thôi tôi đi luôn nhé." Phó Sâm nhìn gương mặt xa lạ kia, có hơi không quen nhưng vẫn mỉm cười đáp.
"Ừm, anh...!À, Tiểu Diệp đi vui vẻ." Hạ Tinh Lan vừa nở nụ cười thì vẻ mặt liền biến sắc, anh cúi đầu, ghé sát lại gần hắn, thân thiết nói.
Phó Sâm bị hành động bất chợt của anh làm cho ngơ ngác.
Nhưng cũng rất nhanh, hắn đã nhận ra có gì đó mà thuận theo, đưa tay ôm lại: "Vâng."
Hai người vừa ôm lấy nhau thì từ đằng sau đã có tiếng người gọi: "Anh!"
Phó Sâm bị giọng nói ấy làm cho giật mình.
Hắn buông Hạ Tinh Lan ra, chầm chậm quay đầu lại, nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Vâng."
Từ xa có một thanh niên xinh đẹp chạy tới.
Nhìn qua thì sẽ nghĩ đó là một omega nhỏ bé, nhưng đâu ai biết cậu ta lại là một alpha mạnh mẽ.
Thanh niên ấy nhanh chóng tiến gần về phía họ, thân thiết mà gọi: "Anh, em đến đón anh."
Phó Sâm ngẩng đầu, nhìn con người cao hơn mình gần nửa cái đầu, yếu hầu cũng lặng lẽ nhấp nhô.
Nhưng hắn vẫn rất chuyên nghiệp, đáp một cách nhẹ nhàng: "Ừm.
Làm phiền em rồi."
"Có gì đâu ạ.
Nghĩa vụ của em là chăm sóc anh mà.
À, đây là..." Tần Tiểu Dương nhanh chóng dở giọng nịnh bợ, còn quay qua, giả bộ ngạc nhiên mà nhìn Hạ Tinh Lan, hỏi: "Ai đây ạ?"
"Hạ..." Hạ Tinh Lan vừa thấy Tần Tiểu Dương để ý đến mình thì sắc mặt liền thay đổi, chuyển thành bộ dạng lạnh lùng.
Nhưng vừa định trả lời thì đã bị Phó Sâm ngắt lời.
Phó Sâm ở trước mặt Tần Tiểu Dương rất tự nhiên mà nắm lấy tay anh, đáp: "Hạ Tinh, sau này sẽ là anh rể của em đấy."
"À, dạ." Tần Tiểu Dương gật gật đầu, nụ cười trên môi cậu ta cũng nhạt dần.
Ánh mắt nhìn hai người cũng thay đổi, nhưng cậu ta cũng nhanh chóng giấu nó đi, lại cười cười: "Thôi lên xe đi anh.
Chào anh rể ạ, hẹn gặp lại."
"Ừm." Phó Sâm tùy tiện đáp lại cậu ta một tiếng, bàn tay đang nắm lấy Hạ Tinh Lan dần dần buông lỏng, hắn khẽ nói: "Tạm biệt.
Cố gắng nhé."
"Tôi biết rồi.
Anh cũng vậy nhé."
***
"Tôi khuyên các người nên đọc cho kĩ vào.
Bởi vì chỉ cần bỏ lỡ một chi tiết thì cũng có thể khiến hai người gặp rắc rối." Tiếng nhắc nhở non nớt ấy lại vang lên trong đầu Hạ Tinh Lan.
Anh để tay trên thành cửa xe, cắm gác lên.
Con ngươi phản chiếu toàn cảnh ở ngoài kia, nhưng tâm trí lại bay đến nơi xa.
Tần Tiểu Dương là nhân vật chính và cũng là em trai nuôi của Phó Tiểu Diệp.
Như vậy thì người đẹp trai vừa nãy là cậu ta rồi.
Nhưng mà, trong kịch bản có nói.
Cậu ta sẽ không đột nhiên chủ động tỏ ra nhiệt tình với Phó Tiểu Diệp, bởi rõ ràng ở kiếp trước với kiếp này cộng lại thì cậu ta cũng đã hơn bốn mươi.
Nên sẽ không có lý gì lại đi nịnh bợ người nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi, không chỉ thế, Phó Tiểu Diệp đối với cậu ta chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, lại ngang bướng, khó chiều.
Mọi thứ đều không phù hợp với lần gặp sáng nay.
Hạ Tinh Lan khó hiểu xoa xoa tai.
Rốt cuộc vẫn không thể lý giải được điều kỳ lạ kia.
Nhưng anh cũng không thể loại trừ khả năng là do mắt nhìn của mình bị nhầm.
Dù sao nếu trong nguyên tác thì bản thân cũng là một trong các người tình của nhân vật chính, nên mắt nhìn có thể bị cái chức năng trong cái thế giới này làm cho thành như vậy.
Nghĩ đến đây, Hạ Tinh Lan mới hài lòng gật gật đầu.
Rất tán thành với suy nghĩ của mình.
"Không có chuyện đó đâu." Rain không biết từ bao lâu đã ngồi bên cạnh anh.
Nhóc ta dường như đã biết hết những gì anh nghĩ, vừa mút kẹo lại vừa giải thích: "Ở thế giới này không hề có cái cơ chế được việc như vậy, nên cậu không phải lo về nó đâu."
"Với lại dù sao Tần Tiểu Dương kia cũng đang gặp mặt cùng lúc hai người còn lại trong dàn mỹ nam của mình.
Dù sao cũng phải thể hiện chút chứ." Rain vừa đung đưa chân vừa nói, lâu lâu lại quay sang nhìn Hạ Tinh Lan: "Đừng tin vào kịch bản đó quá.
Bởi vì từ khi hai người được dịch chuyển đến đây thì cái gì cũng thay đổi rồi."
"Ồ, vậy sao không nói sớm hả? Còn bắt đọc thật chi tiết.
Tốn thời gian thật." Anh bĩu môi, chán nản quay đầu ra ngoài cửa xe, trách móc.
"Đấy là tôi bảo đọc phần kỹ năng sinh tồn ở thế giới này." Rain mím môi, vẫn cố chối cãi rằng người sai không phải mình: "Hai người nghe không hết rồi đổ tôi.
Có biết cái thế giới cho mấy bộ ABO phức tạp thế nào không hả? Hở tí là mất zin rồi có bầu, còn phê pha như chơi thuốc.
Tôi lo lắng cho lại chửi."
"Ừ rồi.
Bạn được việc nhất.
Là tôi sai, được chưa?" Hạ Tinh Lan gật gù, hậm hực đáp.
"Thế còn được." Rain cười hì hì rồi lại tiếp tục mút kẹo.
***
Đừng hỏi tại sao cái truyện này giống truyện edit bên trung quá, tui bị lậm quá nên nghĩ ra nó.
Thấy bỏ cũng kì nên đăng lên để mọi người thẩm cùng đó..