Thẩm Tang cảm thấy bản thân mình vẫn còn may mắn lắm.
Căn hộ sắp được bàn giao, sau mười năm bươn chải nơi thành phố này, cuối cùng cô cũng có một mái ấm, một góc nhỏ thuộc về riêng mình.
Giữa lòng thành phố phồn hoa ấy, Thẩm Tang chỉ là một cô gái mồ côi bình dị.
Cô không có thói quen tiêu xài hoang phí như đa số những cô gái khác, cũng chẳng sở hữu vóc dáng cao ráo, càng không tiêu tốn phần lớn tiền lương vào việc trang điểm, chăm sóc sắc đẹp để giữ gìn vẻ ngoài lung linh như phần đông các cô gái thời nay.
Thậm chí, so với những người khác, cô còn kém may mắn hơn một chút.
Nhưng chính hoàn cảnh thua thiệt ấy lại rèn giũa cho cô sự lý trí, và chính sự lý trí ấy đã giúp cô hiểu được từ nhỏ rằng phải nỗ lực.
Cô hiểu rõ: Bất cứ điều gì muốn có được đều phải đánh đổi bằng nỗ lực tương xứng.
“Trao đổi ngang giá” - đó là đạo lý cô nắm được từ khi còn bé.
Trên đời làm gì có bữa trưa miễn phí, nhất là với một người chẳng có chút may mắn nào như cô.
Từ nhỏ, đâu phải cô chưa từng ghen tị với người khác.
Khi những đứa trẻ khác được cha mẹ chở che, nâng niu, lớn lên trong nhung lụa, thì cô lại phải chật vật sinh tồn trong cô nhi viện.
Lớn lên, rời khỏi cô nhi viện, xã hội chẳng có chỗ dung thân, cô lại phải một mình bươn chải.
Chính vì vậy mà cô khao khát có được một mái nhà đến thế.
Nhưng sau những phút giây ghen tị, cô lại càng thêm quyết tâm phấn đấu.
Điều gì cô muốn, cô sẽ cố gắng đạt được.
Đó chính là cách sinh tồn duy nhất, thuộc về riêng cô - một con người nhỏ bé giữa dòng đời.
Ngắm nhìn căn nhà nhỏ đang dần hoàn thiện trước mắt, dù diện tích khiêm tốn chỉ khoảng 50 mét vuông, nhưng lòng cô lúc này lại tràn ngập cảm giác bình yên.
Đó là thành quả sau mười năm vất vả của cô tại thành phố này, cũng là nơi che mưa che nắng cho cô sau này.
Người xưa có câu: “Trong họa có phúc, trong phúc có họa”.
Có vẻ như cô chẳng có lấy một chút may mắn nào.
Khoảnh khắc tai nạn ập đến, Thẩm Tang cảm thấy một trận bất lực tràn trề.
Bao nhiêu năm cố gắng xem ra đổ sông đổ bể hết rồi.
Chỉ là sang bên kia đường lấy hàng thôi mà!!!
Vào cái ngày cô sắp sửa dọn đến nhà mới, thành quả mười năm của cô, cứ như vậy tan thành mây khói sao???
Cũng không biết gã tài xế kia có lái xe bỏ trốn hay không, toàn bộ số tiền dành dụm của cô đều đã đổ hết vào việc trang trí căn hộ.
Cô cũng không còn tiền để trả viện phí, cũng không biết căn nhà có giữ được hay không.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tang cảm thấy bất lực vô cùng.
Cùng với cảm giác bất lực ấy, ý thức của cô dần chìm vào bóng tối.
Trong cơn mê man, cô như nhìn thấy một cô bé buộc hai bím tóc.
Nhìn kỹ lại, cô bé ấy trông khá giống cô?
Không, không phải khá giống, mà là giống hệt.
Cô bé ấy còn đang lẩm bẩm: “Cuộc sống ở đây khổ sở quá, tôi thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cô giúp tôi đi, chúng ta vốn là một người, chỉ là trở về kiếp trước của cô mà thôi.
Cô sống thay tôi coi như là sống lại một lần nữa.”
Nói xong, cô bé ấy lau nước mắt ở khóe mắt, chạy về phía xa, cho đến khi biến mất.
Thẩm Tang lại chìm vào giấc ngủ say, bất tỉnh nhân sự.
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Tang dần dần tỉnh lại, ý thức trở nên minh mẫn, chậm rãi mở mắt ra, điều đập vào mắt là một cánh cửa gỗ cũ kỹ và mái nhà thấp tè, xung quanh là những bức tường đất chỉ có ở nông thôn vào những năm 70, 80.
Căn phòng âm u, cửa sổ được làm bằng khung gỗ đơn sơ, che chắn bằng một miếng vải màu xám xỉn, càng làm tăng thêm vẻ ảm đạm và tồi tàn của căn phòng.
Trong hoàn cảnh này, Thẩm Tang thực sự không thể hiểu nổi bản thân đang ở nơi nào.
Cô nhấc tay lên, chống người ngồi dậy, lúc này cô mới phát hiện ra điều bất thường.
Trên cơ thể cô không hề có lấy một vết thương nào, điều này thật kỳ lạ.
Kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa, cô mới phát hiện ra cơ thể này có điều gì đó sai sai.
Cô nhớ rõ ràng rằng vào năm cô mười tuổi, dịp Tết nguyên đán, cô nhi viện hiếm khi mua pháo hoa, cô hiếu động đã bị pháo hoa nổ vào tay, để lại một vết sẹo lớn.
Dù vết sẹo ấy đã mờ dần theo thời gian nhưng vẫn luôn hiện diện trên tay cô!
Thế mà lúc này, nhìn đôi tay trắng trẻo, không tì vết, đây không phải là tay của cô.
Tất cả những điều này rốt cuộc là như thế nào?
Nghĩ đến đây, Thẩm Tang vội vàng xuống giường, muốn tìm gương để soi, nhưng sau khi lục lọi khắp căn phòng thì cô lại không tìm thấy lấy một chiếc gương nào.
“Cô làm gì vậy? Lại đang tìm kiếm thứ gì thế, có phải đang giấu thứ gì tốt để ăn một mình không, tôi nói cho cô biết Thẩm Tang, đã bước chân vào nhà tôi thì tôi là chồng cô, đồ của cô chính là đồ của tôi, lấy ra đây.”
Thẩm Tang vẫn đang còn đầy nghi vấn, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, hơn nữa lại còn đang nói với cô, cô quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói…