Lãnh Mạch đứng ở phía kia của toa xe, thân hình vừa thon dài vừa đẹp, tôi không biết anh ta vừa tới đây, hay là tới một lúc rồi, người người đi qua anh ta, anh ta cứ như bức tượng vậy, không động đậy, hình như chỉ để đợi tôi.
Tôi rất vui mừng, chạy nhanh về phía anh ta: “Lãnh Mạch! Sao anh lại tới đây?”
“Sao thế, tôi không tới, em định cùng gã đàn ông khác chạy trốn sau lưng tôi, đúng không” Sắc mặt anh ta vô cùng hung dữ mà trừng tôi.
Tôi buồn cười chết mất, có điều lúc anh ta ghen tuông vớ vẩn, cũng khiến người khác thích thú lắm, tôi nghĩ tôi hết đường cứu chữa rồi, tôi giải thích với anh ta: “Không phải, sáng nay anh và Dạ Minh đều ngủ ở phòng khách, tôi không gọi hai người dậy, hơn nữa….tôi trộm đồ của Dạ Minh rồi”
Tôi kiêng chân lên ghé vào tai anh ta: “Là một chiếc gương đồng, hôm qua nhà anh bị…”
“AI” Tiếng kinh hô của Tống Tử Thanh vang lên sau lưng tôi, ngắt lời đằng sau của tôi, thời gian thật trùng hợp, cũng không biết có phải anh ta nghe thấy tôi nói xấu anh ta với Lãnh Mạch hay không.
Chắc không phải đâu, tôi nói nhỏ vậy mà.
“A a a al” Tống Tử Thanh lại kêu tiếp, tôi quay đầu lại, mặt anh ta hoảng sợ chỉ vào Lãnh Mạch: “Anh anh anh anh…”
Lãnh Mạch nghiêng đầu, nhìn anh ta: “Cậu là ai”
“Tôi tôi tôi tôi…” Tống Tử Thanh vô cùng sợ Lãnh Mạch, nói mãi cũng không lên lời, con ngươi phóng to, chắc không phải là giả vờ, nếu như giả vờ vậy kĩ thuật diễn xuất của anh ta quá chân thật rồi.
“Anh ta tên Tống Tử Thanh” Tôi nói với Lãnh Mạch: “Một người bạn mà tôi vô tình quen ở trên mạng, anh ta nói anh ta biết tìm ngôi mộ cổ đó ở đâu, tối qua chúng tôi nói chuyện, anh ta cũng rất hứng thú với ngôi mộ cổ đó, hẹn hôm nay đi Thái Châu tìm mộ cổ.”
Đến cả tôi cũng không tin lời nói dối này, càng đừng nói là Lãnh Mạch, có điều hình như Lãnh Mạch không để ý, chỉ nói với tôi: “Đi tìm chỗ ngồi”
Anh ta không để ý thì càng tốt, tôi vội vàng nháy mắt với Tống Tử Thanh, Tống Tử thanh cũng coi như nhanh nhạy, vội vàng chạy đi tìm chỗ ngồi.
Chỉ là lúc Tống Tử Thanh đi qua người Lãnh Mạch, tôi dường như nhìn thấy trong mắt Tống Tử Thanh loé lên ánh sáng kì dị, nhanh quá, tôi không nhìn rõ, Tống Tử Thanh đã chạy lên phía trước rồi.
Chỉ còn lại tôi và Lãnh Mạch.
“Chuyện kia, xin lỗi, tôi không gọi anh dậy, chủ yếu là có Dạ Minh, tôi… Tôi tứm túm tóc, âm thanh nhỏ yếu.
“Tôi biết” Giọng nói trầm trầm của Lãnh Mạch ngay trên đỉnh đầu tôi: “Em biết Thái Châu là một nơi thế nào không”
“Thái Châu?” Tôi còn cho răng anh ta sẽ so đo chuyện sáng nay tôi không gọi anh ta dậy mà đã chạy mất chứ, không ngờ răng anh ta lại đột nhiên hỏi cái này, ngây ra: “Thái Châu là một trấn nhỏ của Tương Tây, sao vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nhìn thấy mắt anh †a sâu thẳm, im lặng mấy giây, anh ta nói: “Thái Châu, được người bản địa gọi là, trấn Cản Thi”
*Cản thi: dẫn đường cho thi thể.
Trấn Cản Thị…
Một luồng khí lạnh lan tới tim tôi.
“Cô nhóc, qua đây!” Giọng nói của Tống Tử Thanh vang lên.
Tôi giật mình hoàn hồn, lại nhìn Lãnh Mạch, sắc mặt anh ta vẫn như ban đầu, đã đi về phía trước.
Chuyện tới nước này còn nói được gì nữa, cũng không thể bỏ chạy ngay tại chỗ được?
Tôi đi theo, Tống Tử Thanh đã tìm được chỗ ngồi của chúng tôi, trên xe lửa là ba người một hàng ghế, tôi cũng không thể để Tống Tử Thanh ngồi cạnh Lãnh Mạch được, Tống Tử Thanh sợ Lãnh Mạch như vậy, sớm đã ngồi vào chỗ trong cùng cạnh cửa sổ rồi, tôi chỉ đành ngồi ở giữa, Thân hình Lãnh Mạch khá cao to, chỗ ngồi nhỏ hẹp này không đủ để anh ta đặt đôi chân dài, anh ta rất khó chịu, trầm mặt, một bộ ai nói chuyện với tôi tôi sẽ đánh chết người đó.
Tôi vốn dĩ muốn nói chuyện với anh ta, lại không dám nữa, âm thầm ngậm miệng lướt điện thoại.
Tống Tử Thanh vốn dĩ rất cởi mở, Lãnh Mạch ở đây, anh ta ta cũng không dám nói chuyện, khiến cả bầu không khí trở nên nặng nề.
Trước mặt chúng tôi có ba người ngồi vào, một cô gái trẻ đẹp, hai người khác là nam, ăn mặc lôi thôi, vừa ngồi xuống đã nhìn tôi và cô gái trẻ kia, cảm giác muốn dùng ánh mắt để lột đồ chúng tôi ra Vậy.
Tôi bị nhìn thấy rất khó chịu, trốn vào cánh tay Lãnh Mạch.
Kết quả con ma thối tha này lại nói: “Em chen vào chỗ tôi làm cái gì, chỗ em rộng thế mà?”
Má nó! Anh ta chẳng hiểu suy nghĩ của người ta gì cả! Quá đáng! Khốn nạn! Tên khốn nạn không hiểu người khá!
c Giọng nói của anh ta không phải nhỏ, hai gã đàn ông ở đối diện bật cười, trong đó một người to gan bốn cợt: “Người anh em, cô gái này có to hay không, cậu chưa từng sờ à?”
Lãnh Mạch híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía đối phương: “Mồm miệng sạch sẽ một chút, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Hai gã đàn ông hình như không hề cảm nhận được sự nguy hiểm của Lãnh Mạch, to gan xùy một tiếng: “Cô ta là người phụ nữ của cậu thì đã sao?
€ó gì hay ho, mấy anh đây cũng có đầy phụ nữ nhé, thân hình còn đẹp hơn con bé này gấp ngàn lần, nói cứ như người ta quan tâm lắm vậy.”
Người đi qua đi lại trên xe lửa rất nhiều, đám người này cũng không biết tính tình của Lãnh Mạch, tôi vội vàng kéo Lãnh Mạch: “Kệ đi, nhiều người lắm”
Lãnh Mạch dừng lại một chút, cuối cùng vẫn nén giận.
Tôi cũng không quan tâm hai gã kia nữa.
Xe lửa bắt đầu chạy.
Hai gã đàn ông trên xe lửa nói mấy chuyện đồi trụy, không kiêng nể gì mà cứ thảo luận thân hình của phụ nữ, cứ cười to, vô cùng ghê tởm, bọn họ chắc chắn không biết răng, ngồi trước mặt bọn họ là nhân vật lớn của Minh giới, Lãnh Mạch vốn dĩ đã không có thiện cảm với con người, tôi cảm thấy hai người này, khiến con người chúng tôi mất mặt thật ấy.
Cô gái ngồi cạnh cửa sổ cũng không nghe nổi nữa, đeo tai nghe vào.
Một lúc sau, hai gã đàn ông kia bắn đầu ngồi không yên, cái tay của gã ngồi ở giữa kia lại không an phận, thử sờ cô gái kia, cô gái kia tránh ra, nhưng không kêu lên, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo gã ta, không hề có tác dụng gì cả, hoàn toàn là để kệ đối phương, gan gã kia cũng lớn, trước mặt còn có chúng tôi ngồi đây, tay lại vươn ra, túm lấy cô gái, tay dùng sức túm, thổi một hơi: “Thật mẹ nó mịn”
“Các người vừa phải thôi!” Cô gái kia cuối cùng cũng mở miệng, nhỏ giọng nói: “Còn làm tới tôi sẽ gọi nhân viên phục vụ!”
“Gô gọi đi” Gã ngồi giữa cười to: “Cô gọi nhân viên phục vụ tới, xe toàn là người, nói với bọn họ, nói là bọn tôi sờ cô đi, thế nào?”
“Anh!” Sắc mặt cô gái trở nên trắng bệch.
Gã đàn ông kia càng được nước lấn tới, nhào lên người cô gái, cô gái thét lên, gã ta cưỡng hôn cô ấy, tay sờ loạn trên người cô gái, gã ngồi ngoài cùng cười bỉ ổi, nói lời không thể lọt tai, xung quanh cũng có hành khách đi lại, mọi người đều nhìn thấy, nhưng đa số đều vội vàng đi qua, không ai giúp đỡ.
Thực trạng xã hội hiện nay là như vậy, tự mình giữ lấy mình, khiến cõi lòng người ta lạnh lẽo.
Tôi không nhìn nổi nữa: “Dừng tay!”
Hai gã đàn ông liếc tôi một cái: “Sao thế, cô muốn tham gia vào à?”
.