Trong Tây du ký, gậy như ý của Tôn Ngộ Không sẽ biến dài ra khi Tôn Ngộ Không nói “dài” và sẽ biến ngăn khi nói “ngắn”.
Tôi cảm thấy vô cùng hoang đường và cảm giác không thể tùy tiện làm thử được.
Tôi nói với thanh kiếm trong tay “dài”.
Sau đó, như là có ma, thanh kiếm gắn trên móc khóa trong lòng bàn tay tôi thật sự dài ra.
Sau khi thanh kiếm gắn trên chìa khóa biến dài ra, trông nó hệt như thân kiếm, huyết kiếm vậy, đến cả hoa văn cũng giống nhau.
Chỉ có điều thanh kiếm biến ra quá dài nên hơi nặng, tôi cầm không nổi, mũi kiếm chúc xuống dưới đất: “Nặng quá, thanh kiếm này dài quá đi mất.”
Tôi thê là tôi chỉ đọc bừa một lần nhưng không ngờ thanh kiếm giống như nghe được mệnh lệnh của tôi và bắt đầu thay đổi.
Nó trở nên ngắn, nhẹ đi, phù hợp cho tôi sử dụng.
Si Mị trợn mắt há hốc mồm.
“Đây..” Tôi ngây người ra khó hiểu.
Tôi khẽ khua nhẹ thanh kiếm, đúng là rất vừa tay, độ nặng nhẹ, dài ngắn đều vô cùng thích hợp, không hề đáng sợ giống như huyết kiếm và cũng không cân lấy máu tươi của con người.
Nhưng tôi cảm thấy thanh kiếm này hơi tối, không phát ra ánh sáng nên tôi cũng không biết được cụ thể uy lực của nó lớn như thế nào và làm sao để sử dụng được nó.
“Chiếc hộp này không phải dùng máu của tôi để mở sao, sao cô lại có thể điều khiển được đồ vật bên trong đó?” Si Mi nghỉ hoặc bước tới rồi giành lấy thanh kiếm trong tay tôi: “Chắc tôi cũng có thể sử dụng được thanh kiếm này”
Anh ta học theo tôi lúc trước, nói “dài” với thanh kiếm nhưng thanh kiếm trong tay anh ta không hề thay đổi.
Anh ta lại nói “ngắn” nhưng thanh kiếm vấn y như cũ.
Si Mị không cam lòng, anh ta nói lần lượt một đống từ “to” “nhỏ” “nặng”
“nhẹ” nhưng thanh kiếm vẫn y hệt như khi anh ta lấy nó từ tay tôi, không hề có một chút thay đổi nào cả.
“Rốt cuộc chuyện này là chuyện quái quỷ gì vậy?”
Chẳng nói gì đến Si Mị, chính tôi cũng không hiểu gì.
Tôi nhìn nắp của chiếc hộp thấy máu của tôi và Sỉ Mị đã kết lại vào với nhau.
Chờ đã!
Máu của tôi và Sỉ Mị sao?
Không lẽ là như vậy?
“Si Mị, không lẽ phong ấn trên thanh kiếm cần máu của hai người mới có thể mở được?” Tôi nói ra điều mình đang thắc mắc.
Sỉ Mị đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh ta cau mày: “Ý cô là chiếc hộp này cần máu của tôi và cô thì mới mở ra được?”
“Nếu không thì không thể giải thích được hiện tượng kỳ lạ này.
Lúc máu của tôi nhỏ lên nắp hộp thì nó không có động tĩnh gì cả, nhưng đến khi máu anh nhỏ lên thì kết lại với giọt máu của tôi và chiếc hộp này được mở ra.
Chiếc hộp này chắc là của tôi, nếu không đồ vật trong hộp không có chuyện không nghe theo mệnh lệnh của anh mà lại nghe theo lệnh của tôi.
Nhưng tôi cũng không biết vì sao chiếc hộp này lại cần máu của tôi và anh thì mới có thể mở được”
Thật sự chiếc hộp này khiến chúng tôi phải trả lời rất nhiều câu hỏi.
Chưa nói đến chuyện chiếc hộp này từ đâu tới, riêng chuyện phải dùng máu của tôi và Si Mị mới có thể mở được cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái rồi.
Tôi nghĩ, lúc ở núi Chu Phong tôi có giao kiếm với Sỉ Mị còn trước đó tôi không hề quen biết anh ta.
Mà nghe Phùng Ny Ny nói hình như chiếc hộp này xuất hiện lúc tôi học năm nhất đại học.
Riêng chuyện thời gian thôi cũng đầy nghỉ hoặc.
Tôi lấy thanh kiếm lại, để chứng minh suy đoán của mình, tôi lại nói “ngắn” một lần nữa, thanh kiếm thật sự nghe theo lời tôi trở nên ngắn đi, thành hình giống như một con dao găm vậy.
Tôi lại nói “ngắn nữa”, thanh kiếm lại biến ngăn hơn, trở thành hình dáng ban đầu là thanh kiếm nhỏ trên móc chìa khóa.
“Nhìn đi” Tôi nhìn Sỉ Mị và nói: “Thanh kiếm này đúng là của tôi nên anh không sử dụng được nó.
Tôi đoán là những người khác cũng không sử dụng được.
Suy đoán vừa nãy của tôi nhất định là đúng”
Sỉ Mị xoa căm suy nghĩ một lúc rồi mới nhìn tôi đầy nghiêm trọng: “Tôi hiểu rồi”
“Anh hiểu cái gì?” Tôi kích động hỏi lại anh ta.
“Nói không chừng, tôi với cô đã quen biết nhau †ừ ngàn năm trước.
Cô yêu thầm tôi nên mới tạo ra chiếc hộp này, rồi thêm trích huyết phong ấn, phải dùng máu của tôi và của cô thì mới mở nó ra được.”
– Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh cút! Cho dù cả ngàn năm trước thì tôi cũng không thể yêu thầm anh được.
Nếu như tôi quen biết anh từ ngàn năm trước thì tôi nhất định sẽ cùng Lão Qủy tiêu diệt anh”
Nhắc đến Lão Qủy, nét mặt của Si Mị thay đổi nhanh chóng: “Cô muốn chết mài”
“Anh mới muốn chết! Là anh giết chết Lão Qủy, món nợ này tôi nhất định sẽ tính rõ ràng với anh”
Tôi cũng không kìm được cơn tức giận.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi vài cái rồi vung tay và đi ra ngoài ban công.
Nếu như không phải bây giờ tôi vẫn chưa nắm chắc được 100% có thể đánh thắng anh ta thì tôi cũng không ở chung một chỗ nói chuyện với anh ta như vậy.
Sỉ Mị, mối thù giết Lão Qủy, tôi nhất định sẽ bắt anh phải trả.
Tôi nhìn ra ngoài ban công và siết chặt nắm đấm.
Vài giây sau, tôi lại thả lỏng tay ra.
Bây giờ nghĩ những chuyện này thì có ích gì chứ.
Tôi cúi đầu nhìn móc chìa khóa trong lòng bàn tay, không biết thanh kiếm này có thể giúp tôi trở nên mạnh hơn không.
Cho dù thế nào thì tôi cũng phát cất nó đi trước.
Tôi móc chiếc móc chìa khóa vào thắt lưng trên váy rồi ra xem thử chiếc hộp xem có tìm thêm được manh mối nào mới từ chiếc hộp này không.
Lúc lật mặt đáy của chiếc hộp lên, tôi nhìn thấy ở chính giữa mặt dưới có viết mấy chữ nhỏ.
Tôi cầm lại xem kỹ thì miễn cưỡng có thể nhìn thấy đó là mấy chữ “Chùa Linh Ấn”.
Chùa Linh Ấn?
Không phải là ở vùng ngoại ô của thành phố sao? Đây là một địa điểm tham quan nổi tiếng và cũng là nơi bảo vệ di tích khảo cổ trọng điểm cấp quốc gia.
Tôi chưa từng đến chùa Linh Ấn, tôi cũng không có say mê gì lắm với đền chùa.
Nhưng trước đây tôi từng thích xem phim của Tê Công mà Tề Công chính là người xuất gia ở chùa Linh Ấn, tôi cũng tìm hiểu qua một chút về ngôi chùa này.
Vì sao chiếc hộp này lại khắc tên chùa Linh Ấn? Không lẽ chiếc hộp này xuất phát từ chùa Linh Ấn sao?
Tất cả những thắc mắc và nghỉ ngờ đều hướng đến chùa Linh Ấn, biết đâu tôi có thể tìm được bí mật gì về thân phận của mình trong ngôi chùa này.
Đợi khi nào Lãnh Mạch về, tôi sẽ đi chùa Linh An.
Lãnh Mạch…
Anh ở Minh Giới có ổn không?
Em rất nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ anh.
Nếu như có thể tôi thật sự muốn cứ thế này xông thẳng đến Minh Giới.
Cho dù kết cục thế nào thì ít nhất tôi có thể nhìn thấy Lãnh Mạch, ít nhất †ôi còn cảm thấy được yên tâm.
Äy, nhưng đây là chuyện không thể nào.
Sỉ Mị đã đi từ ngoài ban công vào, cả người toàn mùi thuốc lá.
Thấy tôi vẫn còn đứng ngây người ra trong phòng khách thì tức giận hét lên: “Đồ ăn của tôi bao giờ cô mới làm? Có phải muốn tôi giết chết cô không?”
Bây giờ tôi không có tâm trạng để cãi nhau với anh ta, tôi để lại chiếc hộp xuống và đi vào trong phòng bếp.
Tôi nấu tạm hai bát mì, Si Mị đứng khoanh tay dựa vào tường phía sau nhìn tôi nhưng tôi cũng không quan tâm.
Nấu mì xong tôi bê lên cho anh ta: “Bát mì to như vậy chắc anh ăn đủ rồi chứ? Nếu không đủ thì trong xoong vẫn còn, anh tự đi múc đi.
Bây giờ tôi lên lầu, anh ăn xong muốn đi đâu thì đi”
Sỉ Mị bắt lấy cánh tay của tôi: “Ngồi đây ăn với tôi”
“Si Mị, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tôi tức giận, giật tay anh ta ra: “Rốt cuộc anh định đến đây làm gì? Muốn giết tôi sao? Muốn giết thì anh cứ giết đi!
Cần gì phải lắm lời như vậy! Tôi sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời anh đi chết đâu”
Không ngờ lần này anh ta không nổi nóng, anh ta im lặng một lát rồi nghiêng người đi vào phòng ăn: “Nếu như tôi muốn giết cô thì cô đã chết từ lâu rồi, làm gì có chuyện cô đứng được ở đây hò hét như thế này”
Tôi thật sự không hiểu nổi.
“Vậy rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
“Tôi đến đây làm gì sao?” Anh ta đứng trong phòng ăn, đặt bát mì xuống bàn rồi quay đầu lại nhìn tôi: “Tôi đến đây làm gì tôi cũng không biết”
Ánh sáng đèn pha lê chiếu lên khuôn mặt anh ta, tôi đột nhiên cảm thấy sự cô đơn và bi thương trong ánh mắt của anh ta.
.