Tôi thu dọn mọi thứ rồi vội vàng xuống lầu, Sỉ Mị không ngờ đang phanh cả ngực áo ngủ trên sô pha ngoài phòng khách, trông anh ta có vẻ đang ngủ rất ngon.
Tôi nghi ngờ không biết anh ta có phải không có nhà để về, không có nơi nào để đi nên mới đến đây nô dịch tôi.
Nghe thấy tiếng động, Si Mị lim dim nhìn tôi rồi ngồi dậy, giọng anh ta khản đặc: “Đi đâu vậy?”
“Ra ngoài.” Tôi không có hơi sức trả lời anh ta.
Anh ta “ð” một tiếng rồi lại nằm xuống sô pha, thái độ vô cùng tự nhiên! Anh ta coi đây cứ như là nhà của mình vậy.
Tôi tức giận đá cửa ra ngoài.
Nửa đêm cảnh sát còn tìm đến tôi, nhất định là có liên quan đến cái chết của những tên lưu manh trong cái ngõ nhỏ kia.
Lát nữa đến nơi tôi biết nói gì nhỉ? Vì sao cảnh sát lại tìm đến tôi và Tôn Viễn Phàm nhỉ?
Chiếc xe taxi dừng bên ngoài đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát vẫn sáng đèn, anh cảnh sát đứng ngoài cửa hỏi tôi đến có việc gì xong thì dẫn tôi vào bên trong.
“Chính là cô gái kial” Tôi vừa vào đến nơi đã nhìn thấy từ xa Đỗ Vũ Đồng nhảy lên trong phòng thẩm vấn, chỉ về phía tôi rồi nói: “Chính là cô ta đã giết những người đó.”
Tôi có thể đoán được Đỗ Vũ Đồng sẽ nói những lời như vậy.
Chuyện của mình bị bại lộ nên muốn mượn tay của cảnh sát để trừ khử tôi “Đỗ Vũ Đồng, cô có còn liêm sỉ không mà nói những lời như vậy!” Là Tôn Viễn Phàm, cậu ta cũng đang ở trong phòng thẩm vấn.
Cảnh sát dẫn tôi đi sang đó rồi giao tôi cho đội trưởng cảnh sát bên trong.
“Xin chào, xin hỏi cô là cô Đồng Đồng đúng không?” Đội trưởng đội cảnh sát hỏi tôi.
“Là tôi” Tôi gật đầu, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.
“Hôm nay chúng tôi nhận được thông báo báo án, con ngõ nhỏ đăng sau quán bar B có 20 người đàn ông bị chết.
Tất cả đều chết rất thảm, có những thi thể còn biến thành những mảnh nhỏ.
Cô gái này nói chuyện này là do cô và anh này gây ra.
Cô có biết chuyện này không?” “Cô gái này” mà cảnh sát đang nói tới chính là chỉ Đỗ Vũ Đồng.
Tôi nhìn Đỗ Vũ Đồng một cái, cô ta vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“Anh đội trưởng cảnh sát, làm sao có thể là chúng tôi giết người được” Tôn Viễn Phàm chen vào nói, chắc anh ta tưởng rằng từ nấy tới giờ cô không nói gì là do bị dọa sợ nên mới đứng trước mặt tôi bảo vệ: “Tôi và cô ấy không có liên quan gì tới chuyện này cả.
“Hai người nói không liên quan là không liên quan hả? Những tội phạm giết người kia cũng nói là bọn họ không giết ai!” Đỗ Vũ Đồng gào lên: “Chứng cứ đâu? Hai người nói mình không giết người thì lấy chứng cứ ra đây”
“Cô!” Tôn Viễn Phàm không nói được gì.
Tôi cười thành tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
“Cô gái, cô cười gì vậy?” Đội trưởng đội cảnh sát có vẻ không vui lắm.
Thần sắc tôi sắc bén: “Nếu như muốn chúng tôi lấy ra bằng chứng không giết người thì sao các cô không lấy bằng chứng chúng tôi giết người ra đây.
Nói tôi và Tôn Viễn Phàm giết người sao, chứng cứ đâu, lấy chứng cứ ra đây rồi nói chuyện tiếp”
Đỗ Vũ Đồng và người đội trưởng cảnh sát không ngờ là một người thấp bé, gầy gò như tôi lại có khí thế bức người như thế, đến Tôn Viễn Phàm cũng ngây người ra.
“Anh đội trưởng cảnh sát, huống hồ anh không cảm thấy buồn cười sao?” Tôi không có thiện cảm với cảnh sát nên tự nhiên cách nói chuyện cũng không tốt: “Anh nói trong ngõ đó chết 20 người đàn ông, có những thi thể còn biến thành những mảnh nhỏ.
Quán bar B ở giữa trung tâm thành phố, nếu xẻ xác người thì sẽ phát ra âm thanh to như thế nào? Nếu chỉ dựa vào tôi và anh ta, muốn giết hai mươi người, lại còn không phân xác bọn họ trong khi không ai biết thì anh nghĩ có khả năng này không?”
Đội trưởng đội cảnh sát không còn gì để nói.
“Trước khi các anh gọi người đến đây có căn cứ điều tra theo tình hình thực tế rồi mới gọi chúng tôi đến đây không vậy?” Tôi lại nói tiếp.
Đồ Vũ Đồng hoàn toàn đứng một bên kinh ngạc, dáng vẻ của tôi hiện tại khác hẳn với tôi mà cô ta biết trước đây.
Tôi của hiện tại bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
“Cô gái, cũng không nên ăn nói như vậy.” Đội trưởng đội cảnh sát đưa ra một đống tài liệu: “Chúng tôi điều tra quán bar B, nhân viên bảo vệ bên trong quán nói đã từng nhìn thấy cô, nhân viên phục vụ cũng xác nhận hai người từng phát sinh mâu thuần với đám giang hồ đó, rồi còn đuổi đến cửa sau ra con ngõ đó.
Cô dám nói hai người không có liên quan chút gì tới chuyện này sao?”
Đây chính là chuyện mà tôi lo lắng nhất.
Tôi và Tôn Viễn Phàm đúng là có hỏi thăm tung tích của Đồ Vũ Đồng ở chồ nhân viên bảo vệ quán bar.
Bây giờ để gỡ mối nghi ngờ hướng vào tôi và Tôn Viễn Phàm thì nhất định phải nói ra quan hệ của Đỗ Vũ Đồng và đám người lưu manh tóc vàng kia.
Một khi đã nói ra quan hệ của bọn họ thì sẽ có càng nhiều chuyện khác bị kéo vào, kéo đến cả chuyện thân thế mẹ của Đỗ Vũ Đồng.
Cách duy nhất để chứng minh sự trong sạch của tôi và Tôn Viễn Phàm chính là đoạn ghi âm đó.
Mà đoạn ghi âm đó đã bị tôi xóa trước mặt dì Ninh Hồng Hân.
Và tôi cũng đã nhận lời dặn dò cuối cùng của dì ấy là không công bố chuyện này ra ngoài.
“Không nói được đúng không?” Đỗ Vũ Đồng bước lại gần chỗ tôi: “Hai người chính xác là có quan hệ với những người bị chết đó.
Tôi suýt chút nữa cũng bị hai người giết.
Nhất định là do có người đến nên hai người mới bỏ chạy”
“Đỗ Vũ Đồng, sao cô không nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm mà vẫn còn dám đi báo án”
Sắc mặt của Đỗ Vũ Đồng thoắt cái trở nên trăng bệch Đội trưởng đội cảnh sát nheo mắt lại: “Giữa mấy người còn đang có chuyện gì giấu diếm nữa?”
Tôi còn tưởng rằng Đỗ Vũ Đồng phạm tội giết người xong, sau khi tỉnh lại sẽ trốn đi nhưng không ngờ cô ta lại khai tôi và Tôn Viễn Phàm ra.
Mọi chuyện đến nước này, tôi không thể vì Đỗ Vũ Đồng mà đẩy tôi và Tôn Viễn Phàm trở thành tình nghi giết người được.
Xin lỗi dì Ninh Hồng Hân, đây là do con gái dì ép cháu.
Ánh mắt tôi lạnh lùng liếc qua nhìn Đỗ Vũ Đồng, cô ta rụt cổ lại rồi nói tiếp: “Anh đội trưởng cảnh sát, tôi có chuyện muốn nói.”
Phụt Đúng lúc đó đèn trong đồn cảnh sát bị tắt hết, tôi nghe thấy đội trưởng đội cảnh sát kêu lên một tiếng rồi ngã ra đất.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
“AI” Đỗ Vũ Đồng hét lên: “Có gì đó chạm vào cổ tôi!”
Là ai?
Là Quỷ thần? Hay là Si Mi?
Một giây sau Đỗ Vũ Đồng ngừng kêu và ngã ra đất.
Tôn Viễn Phàm đứng dựa vào người tôi, anh ta nuốt nước bọt: “Đồng Đồng, có phải có quỷ lại đến rồi không?”
Trước mắt tôi là một khoảng tăm tối, tôi nói thật cho cậu ta biết: “Tôi không nhìn thấy gì cả, nhưng xung quanh nhất định có thứ gì đó, cậu cẩn thận!”
Tôn Viễn Phàm lần đầu tiên gặp phải chuyện này, anh ta lùi về sau hai bước: “Cậu nói xem chúng ta… có chết không? Cậu có biết pháp thuật không?”
“Không chết đâu, cậu yên tâm” Tôi rất bình tĩnh, nếu như thật sự có quỷ muốn hại người thì đúng lúc này tôi có thể thử dùng thanh kiếm trên eo.
Không gian yên lặng giống như chết, vẻ lạnh lẽo dần bao trùm, trên người tôi nổi đầy da gà.
Tôn Viễn Phàm ôm chặt lấy vai: “Đồng Đồng, cậu có lạnh không? Sao lại lạnh như vậy? Không lẽ… là quỷ đóng băng sao?”
Đóng băng…
Nếu như là quỷ đóng băng thì thật tốt, tôi thật sự muốn gặp nó.
Nhiệt độ tiếp tục giảm xuống, hai hàm răng cũng bắt đầu run lên cầm cập, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhiệt độ này, cảm giác đóng băng này…
Không thể sai đượ!
c Cảm giác lạnh lẽo này rõ ràng là cảm giác của anh ấy.
Không thể nào?
Không lẽ thật sự là Lãnh Mạch sao?
“Lãnh MạchI” Tôi xông vào bóng tối và hét lên.
Yên tĩnh, vẫn là một bầu không khí yên tĩnh như đã chết.
“Đồng Đồng, giải thích cho anh xem những người này là ai”
Trong bóng tối, một giọng nói lạnh lùng, trâm thấp đầy mê hoặc của một người đàn ông từ từ vang lên.
.