“Tôi còn chưa đồng ý với cậu mà, cậu đừng quá kích động, nếu như năng lực của tôi bị hạn chế không thể giúp cậu thì sao”
Tôi không dám nói quá chậm, bản thân tôi đã gặp rắc rối cả ngày rồi, nếu còn đảm nhận công việc của người khác, quả thật điều này.
“Sẽ không đâu không đâu, chị Đồng chỉ cần chị giúp tôi hủy hoại những tấm bài vị của chúng là được, còn những việc khác giao cho tôi, mặc dù tôi không có bản lĩnh gì to tát nhưng nhất định sẽ cố hết sức để bảo vệ chị!”
“Nhưng tôi chỉ là một người ngoài cuộc…”
Nhìn vào đôi mắt sáng rực của Triệu Hiểu, tôi không biết làm thế nào để từ chối cậu ấy: “Nhân quả báo ứng trời sẽ trừng phạt những kẻ đó, nói trắng ra tôi chỉ là một người bình thường và cũng chỉ mới 19 tuổi, không có nhiều kinh nghiệm cũng như nhận thức về cuộc sống, hoàn toàn không hiểu quá nhiều về những đạo lý lớn, càng không hiếu những chuyện ân oán báo ứng luân hồi gì đó, cậu muốn báo thù vì họ làm hại cậu, nhưng nếu tôi nhúng tay vào, họ lại chưa từng làm hại tôi, vậy tôi sẽ bị xem là gï?”
“Chị Đồng, tôi…” Triệu Hiểu nhất thời không biết nên nói gì, cái mặt nhỏ liền nhăn lại thành một khối, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Chị Đồng, những gì chị nói đều đúng, suy cho cùng chị không thù không oán với họ, chị không nên tham gia vào cuộc ân oán giữa chúng tôi, nhưng tôi…chị Đồng, ngoài chị ra, tôi không biết nên tìm ai để hỗ trợ, thật đó, nếu như chị không giúp tôi, tôi nghĩ tôi sẽ phải lưu lại nhân gian vài năm nữa, thậm chí là mấy chục năm mới có thể tìm được cơ hội, đến lúc đó họ làm hại nhiều đứa trẻ hơn.
Chị Đồng, cho dù chị chỉ là người ngoài cuộc, nhưng chị thật sự nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn ngay cả khi đã biết rõ mọi chuyện hay sao?”
Đúng vậy, sau khi biết những việc mà đôi vợ chồng đó đã làm, tôi thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Tôi rất bối rối: “Không phải Minh giới và Ma giới đã đồng ý thỉnh cầu báo thù của cậu rồi hay sao? Tại sao cậu không cầu xin sự giúp đỡ của quỷ sai hoặc là…cầu xin Minh giới trợ giúp? Tôi nghĩ Lãnh Mạch đã tha cho cậu một lần, anh ta nhất định cũng sẽ chấp nhận hành động của cậu, sao cậu không tìm anh ta?
“Cô Đồng thật ra cô không biết” Lão Quỷ nói chen vào: “Minh giới và Ma giới không thể can thiệp quá nhiều vào các hoạt động của thế giới loài người, bọn họ đồng ý lời thỉnh cầu của Triệu Hiểu không có nghĩa bọn họ sẽ ra tay xử lý những con người kia, suy cho cùng Ma giới và Minh giới chỉ quản lý những linh hồn của người đã chết mà thôi.
Giống như loài người các cô, cũng không thể can thiệp vào thế giới của những người đã chết, đạo lý như nhau cả”
“Hơn nữa… Triệu Hiểu quay sang nhìn tôi, cúi đầu rất nhỏ tiếng nói: “Những đại nhân của Minh giới là những người thống trị ở trên cao, làm sao họ có thể giúp đỡ những linh hồn nhỏ bé như chúng tôi được, Lãnh Mạch đại nhân có thể tha mạng cho tôi đã được coi là nhân từ lắm rồi”
Thì ra trong cái nơi gọi là thế giới của người chết kia, khái niệm thứ bậc lại nặng nề như vậy, tôi còn cho rằng anh ta chỉ đơn giản là Lãnh Mạch tự cao tự đại mà thôi.
“Chị Đồng, hay là thế này chị xem có được không” Triệu Hiểu lại cầu xin tôi: “Tôi sẽ dẫn chị đi đến nơi mà hai vợ chồng kia ở trước, đợi chị sau khi đã quan sát kỹ nơi đó, nếu như chị cảm thấy mối thù này chị vẫn không thể nhúng tay vào được vậy thì tôi sẽ không ép chị nữa và sẽ đưa chị rời khỏi đó, sau đó tôi sẽ tự mình nghĩ cách báo thù, nếu như chị nhìn vào nơi đó…cảm thấy tức giận giống như tôi thì xin chị hãy giúp tôi, có được không?”
Triệu Hiểu đã cầu xin tôi đến mức này rồi, tôi nghĩ một hồi không còn cách nào để từ chối nữa đành gật đầu: “Được, bất luận nói như thế nào, cậu hãy dẫn tôi đến nơi đó để xem trước đã”
“Cảm ơn chị Đồng!” Triệu Hiểu vui tới nỗi nhào vào người tôi một cách vô thức, mặc dù cậu ta trong hình dạng của một cậu bé nhưng sức lực của cậu ta không hề nhỏ, trong thoáng chốc làm tôi ngã xuống giường, tôi kêu lên một tiếng, cậu ta dường như có chút sợ hãi tay chân luống cuống liền vội vàng đứng dậy và lùi lại hai bước, giọng nói run rẩy: “Chị, chị, chị Đồng chị không sao chứ? Chị không sao chứ?
Thực sự xin lỗi là do tôi quá kích động…tôi quên mất chị là một người đặc biệt có thể tiếp xúc với ma, nếu như đổi lại là người khác, tôi đã xuyên qua người chị rồi
“Đúng vậy!” Nghe Triệu Hiểu nói tôi mới phát giác ra vấn đề này, trước đây khi tôi gặp Lão Quỷ cũng như vậy, tôi nhìn thấy Lão Quỷ và người khác đứng chồng lên nhau, nhưng sau khi biến trở lại là bản thân thì Lão Quỷ có thể chạm vào tôi, bây giờ Triệu Hiểu cũng vậy, không phải nói ma không thể chạm vào con người được hay sao?
“Cô Đồng là người đặc biệt” Lão Quỷ nói “Gô có thể nhìn thấy ma, trên người còn có hơi thở của đại nhân, hơn nữa cô lại là người ký khế ước của đại nhân, nhưng cô Đồng có thế nhìn thấy và chạm vào ma như thế này cũng có điểm bất lợi đó là con ma và ác quỷ có thể trực tiếp chạm vào cô và làm hại cô, sự nguy hiểm của cô sẽ tăng lên rất nhiều”
Đối với sự nguy hiểm này tôi đã trải nghiệm qua rất nhiều lần rồi.
Tôi nhất thời có chút khó hiểu: “Rốt cuộc người ký khế ước là cái gì vậy? Lãnh Mạch mạnh như vậy tại sao vẫn phải cần đến người ký khế ước chứ?”
Lão Quỷ và Triệu Hiểu quay ra nhìn nhau sau đó cả hai đều chọn cách im lặng, Triệu Hiểu liền đánh trống lảng: “Chị Đồng hôm nay chị hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ lại đến tìm chị, nơi mà hai vợ chồng kia trú ngụ ở thành phố này, có điều là ở ngoại ô thành phố, bây giờ cũng muộn rồi, sáng ngày mai chúng ta đi thì tốt hơn”
Tôi gật đầu đồng ý.
Sau đó Lão Quỷ và Triệu Hiểu rời khỏi phòng trọ của tôi, tôi tắm rửa xong liền nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, cứ nằm nghĩ ngợi rồi ngủ thiếp đi.
Tôi mơ một giấc mơ, tôi mơ về những chuyện khi tôi còn rất nhỏ.
Có lẽ lúc đó tôi mới 6 tuổi giống như Triệu Hiểu vậy.
Buổi tối hôm đó bố mẹ tôi tăng ca không về, chỉ có một mình tôi ở nhà Trong phòng tôi có một cái gương.
Bởi vì cái tủ có gương này rất to cho nên mẹ tôi đã đặt nó ở đối diện giường tôi, mỗi tối sau khi tôi tắm rửa xong đều sẽ ngồi trên giường soi gương chải đầu.
Hôm đó trùng hợp là nhà tôi mất điện, tôi lấy nến ra thắp lên rồi để ở đầu giường.
Tôi nhìn thấy mình trong gương, mặc bộ đồ ngủ tay cầm cây nến, nhưng gương hơi mờ và tôi không thể nhìn rõ mặt mình.
Tôi tắm xong liền nằm trên giường nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa là 12 giờ, hôm nay tôi thức hơi muộn rồi.
Tôi quỳ bên cạnh giường và cầm lược chải tóc, tóc tôi dài đến thắt lưng và đen nhánh, mái tóc vừa mới gội xong còn ướt sũng, nhỏ từng giọt nước xuống sàn nhà, bởi vì cây nến ở đằng sau, người tôi chắn mất ánh sáng nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng không sao tôi chỉ cần nhìn rõ tóc tôi ở vị trí nào là được rồi.
Tôi không biết có phải do ánh sáng hay không, nhìn những bức tranh hoạt hình ở phía sau tôi dường như đang cười rất kỳ dị.
Trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi vô tình liếc mắt nhìn ra sau lưng, đột nhiên cảm giác như có người đứng sau cánh cửa!
Tôi sợ đến mức đánh rơi chiếc lược xuống giường, tôi thò tay ra tìm chiếc lược và đột nhiên cảm giác chiếc lược cực kỳ lạnh và có chút mềm, giống như….sờ phải một bàn tay người lạnh lẽo!
“Aaa” Tôi sợ đến mức ngã lộn xuống đất, có một thứ gì đó lăn đến trước mặt tôi, nó tròn như một nhãn cầu, tôi kinh ngạc nhảy dựng lên!
.