“Tôi không vào đâu” Biểu hiện của Sỉ Mị rất rõ ràng, sắc mặt của anh ta không được thoải mái, tiếp tục lùi về phía sau: “Tôi sẽ đi dạo ở xung quanh, cô tự đi ngắm xung quanh đi”
Bởi vì hương khói trong chùa rất nhiều, cho nên chúng vẫn có fác dụng răn đe đối với những phù thủy như Sỉ Mi.
Tốt nhất là anh+a không nên đi theo!
Có rất nhiều người tới chùa Linh Ấn để dâng hương, khách du lịch tới đây cũng rất nhiều, ở bên ngoài cổng chùa từng đoàn người chật ních nối đuôi nhau.
Chùa Linh Ấn là một trong mười ngôi chùa cổ của Thiền tông Trung Quốc.
Theo lịch sử, ban đầu nơi đây bụi gai bao quanh, rất hoang vắng.
Sau này có một nhà sư họ Ngô ở sau núi kiếm sống bằng cách trồng trọt và kiếm củi.
Một hôm, nhà sư đang kiếm củi ở trong núi, vì trời nóng cho nền liền cởi đạo bào, treo lên cành cây rồi lại đi làm việc tiếp.
Bồng nhiên có một con chim nhạn lớn lao xuống, lấy áo choàng đi, rồi bay về hướng nam, cho đến chỗ chùa Linh Ấn thì đáp xuống, nhà sư họ Ngô đuổi theo con chim suốt theo hướng nam.
Khi nhìn thấy đây là vùng đất linh thiêng sinh người hiền tài và kiệt xuất cho nên nhà sư họ Ngô cảm thấy rằng các vị thần linh đã chỉ dân cho ông ta, nên đã thắp hương ở đây và xây dựng một ngôi chùa, trước đây ngôi chùa có tên là Linh Ưng, sau này thì được đổi thành Linh Ẩn.
Bạch Cư Dị đã từng viết một bài thơ cho chùa Linh Ấn: “Đông giản thủy-lưu tây giản thủy, nam sơn vân khởi bắc sơn vân.
Tiền thai hoa phát Hậu thai kiến, thượng giới chung thanh hạ giới văn.
Diêu tưởng ngô sư hành đạo xử, thiên hương quế tử lạc phân phân”
Tôi đứng dưới tấm biển lớn của chùa Linh Ấn, nhìn quang cảnh hoa lệ bên trong, quả thật đúng là tai nghe không băng mắt thấy, vừa thấy liền khó quên.
X Tôi bước vào.
Phong cảnh của chùa Linh Ấn rất đẹp, rừng cây phong phú, ngôi chùa ẩn mình trong núi sâu, thực sự giống như một thiên đường.
Trước của có bản đồ chỉ dẫn, chùa Linh Ấn gồm có: điện Thiên Vương, bảo điện Đại Hùng, điện Dược sư, nơi thuyết pháp, điện Hoa Nghiêm là trung tâm, ở hai bên là đường gồm 500 vị La Hán, điện Tế Công, lầu Liên Đăng, lầu Hoa Nghiêm, lầu Đại Bi cùng với các tòa kiến trúc khác tạo nên.
Tôi nên đí;đâu để hỏi chuyện đây?
Thật ra, đối tới tôi mà nói, nếu như so sánh thì cô có hứng thú với.đường có 500 vị.La Hán và điện Tế Công nên tôi sẽ đến đây, dù sao cũng không có việc gì nên đi một chứtCcũng không sao, sau khi xem xong hai nơi này thì Sẽ đi tìm vị sư trụ trì ở đây xem có nghe ngóng được thêm điều gì khác nữa.
Tôi đi về phía bên trái, đi được một khoảng xa thì nghe có tiếng người gọi từ phía sau: “Thí chủ, xin dừng bước.”
Tôi dừng lại, thì ra là vị hòa thượng mà tôi vừa gặp ở trên xe buýt, không biết cậu ta tới tìm tôi có việc gì, tôi âm thâm nhắc nhở bản thân mình phải cảnh giác.
“Thí chủ, không ngờ thí chủ cũng tới chùa của tôi để dâng hương bái Phật?” Cậu ta hỏi.
Tôi gật đầu qua loa cho có lệ: “Đúng vậy, xin hỏi có việc gì sao?”
“À không có việc gì cả, chỉ là chúng ta thật có duyên khi gặp nhau ở nơi đây, tôi muốn hỏi liệu thí chủ có muốn tôi giúp đỡ gì không?”
“Khôngˆcó gì, cảm ơn cậu, tôi chỉ muốn đi dạo loanh quanh một lát thôi” Một tên cả người tràn đầy quỷ khí lạikhông bị ảnh hưởng bởi mùi hương ngập mũi ở trong;chùa thì cũng quá kì lạ rồi.
Vị hòa thượng trẻ tuổi nghe ra được sự qua loa trong lời nói của tôi thì xoa xoa đầu với vẻ xấu hổ: “Nếu vậy thì tôi sẽ không quấy rầy thí chủ nữa, tên của tôi là Giác Trần, nếu thí chủ có việc gì thì có thể tới đại điện tìm tôi”
Giác Trần?
“Trước kia tôi còn vướng mä£ với chuyện trần tục, lúc mà xuất gia ở nơi này thì v:sư trụ trì đã đặt pháp danh này cho tôi, Giác Trần có nghĩa là giác ngộ những chuyện trần tục, sau này tôï:sẽ không còn lưu luyến những chuyện trần tục nữa” Vị hòa thượng trẻ tuổi chủ động giải thích về cái tên của cậu ấy Một tên yêu quái tỉnh ranh lại có pháp danh, lại còn có ý nghĩa sâu xa như vậy, không biết là do cậu ta thật sự tới đây hay là còn có mục đích khác.
Thế nhưng cũng chẳng có một chút quan hệ nào với tôi cả.
Tôi nói một câu khách sao qua loa rồi rời đi.
Không €ó quan hệ gì với tên yêu quái tinh ranh này là tốt nhất “Thí chủ” Hòa thượng Giác Trần gọi cô từ phía sau Rốt cuộc là có huyện gì mà cứ nói mãi không xong thế? Sự kiên nhẫn của toi cũng không còn nữa, liền quay đầu.
“Tôi nghĩ cần phải cảnl-báo chuyện này với cô”
Hòa thượng Giác Trần ra vẻ cứ muốn nói lại thôi, rồi quyết định nói: “Cô tuyệt đổi đừng đi tới Thiên điện, nếu gặp một người mặc áo/cà sa màu vàng thì cô nhất định phải tránh đi ngaylập tức”
Không thể đi tới Thiên điện ư? Nếu gặp người mặc áo cà sa màu vàng thì phải đi ngay lập tức sao?
Rốt cuộc là cậu ấy có ý gì?
Hòa thượng Giác Trần cũng không nói thêm gì nữa, cậu ta bị bao phủ bởi đám đông rồi biến mất ở ngay trước mắt tôi Người mặc áø cà sa màu vàng…
Người mặc áo cà sa màu vàng ở trong chùa thì người đó chắc hẳn là vị sư trụ trì, vì sao cậu ta không cho phép tôi đi tìm vị sư trụ trì? Chẳng lẽ cậu ta biết lần này tôi tới đây là có mục đích sao?
Không thể nảo…
Xem ra ngồi chùa Linh Ấn trông có vẻ hoa lệ này lại cất giấu một bí mật mà không muốn ai biết Dù sao tôi tới đây chỉ vì chuyện huyết khế, còn những chuyện khác thì tôi không hề quan tâm Dựa theo hành trìnmà tôi chuẩn bị trước, tôi đi vê phía đường gồm năm trăm vị La Hán.
Vừa bước vào cửa, ở gian giữa là một tòa tháp 2 tầng làm từ đồng, ở tầng trệt là 4 vị’bồ tát gồm Ngũ Đài, Nga Mi, Cửu Hoa và Phổ Đà, xuñg quanh là hàng tượng La Hán bằng đồng, có đến 500 vị, đúng là vô cùng đồ sộ ⁄ Nhiều người đến đây đều cúi đầu lễ bái và thắp hương, còn tôi thì không lễ bái hay thắp hương toi chỉ kính cẩn cúi đầu lạy các tượng Phật xung quanh, người xưa nói vậy dù không tin ở Phật thì không thể xem nhẹ Phật, hơn nữa tôi là người có thể nhìn thấy ma, tận mắt nhìn thấy ma, tuy rằng tượng phật này không có gì đặc biệt, cũng không có phật thật, nhưng không thể thiếu tâm thành kính.
Sau khi đi qua đường gồm năm trăm vị La Hán, thì cô tới điện Tế Công.
Điện Tế Công thì nhỏ hơn một chút nằm ở góc bên phải, phỉatrước là tượng Tế Công được tạc bằng vàng, hai bên trái và phải có hai bức nhỏ, trên tường có những Bức tranh vẽ, đều là những câu chuyện xưa về cuộ€ đời của Tế Công.
Chuyện về cuộc đời của Tế Côn kể cả trẻ em ngày nay cũng kể ra được ít nhất 1 phần, khi bái lạy Tế Công thì phải bỏ giày để thể hiện sự tôn kính.
Tôi nhìn lên pho tượng lớn của Tế Công, trong lòng âm thầm mặc niệm, tôi fihìn thấy, cứ cảm thấy Tế Công đang cười với tôi, cô dúi: dụi mắt, có mấy cô gái ở bên cạnh cứ hét lên: “Ôi, Tế Công trông đẹp trai quái!” ⁄ Tôi nhìn qua lại một lần nữa, thì không có điều bất thường nào khác Chắc là do ảo giác của tôi mà thôi, tôi phải rời khỏi điện Tế Công này.
Ở không xà phía trước là chính điện, đó chính là bảo điện Đại Hùng, ở gian giữa có một vườn hoa nhỏ được xây dựng cho du khách nghỉ ngơi, tôi cảm thấy hơi buồn vệ sinh nên muốn tới nhà vệ sinh, khi tôi đi ngang qua một vị hòa thượng, tôi hỏi xem nhà vệ sinh ở hướng nào, vẻ mặt của vị hòa thượng không hề thay đổi chỉ về hướng của điện Tế Công: “Ở phía sau đấy”
Đáy mắt của vị hòa thượng như dày đặc sương mù, ánh mắt mờ mịt như thể cái xác không hồn.
Tôi đi được 2 bước sau đó quay đầu lại thì nhìn thấy vị hòa thượng đâm đầu vào cột nhà, anh ta lui lại 2 bước như thể chứa từng có chuyện gì xảy ra, rồi bước tiếp về phía trước.
Cây cột nhà lớn như vậy mà lại không nhìn thấy hay sao?
Tôi không nghĩ ngợi thêm nữa, liền đi tới trước cửa nhà vệ sinh!
Tôi đi vòng quanh điện Tế Công,thì thấy ở phía sau có một cái cửa nhỏ, tôi đẩy cửa đí.
vào, hình như là sân sau của điện, không hề có một ai ở đây, khác biệt một trời một vực so với đám đông tấp nập ở phía trước.
Chẳng lẽ là tôi đi nhầm hay sao? Lẽ nào tôi đi nhầm tới chỗ cấm của chùa hay sao?
Tôi bước đi cẩn thận từng bước tới phía dưới một thân cây Bốp!
Hình như có một cái gì đó rơi xuống đầu của tôi, đau đến mức tôi phải ôm đầu.
Trên mặt đất có một vật thể gì đó có hình dạng giống như hồ lỡ¿có một mùi rượu tỏa ra từ miệng của vật đó.
“Ôi, xin lỗi, tôi bƒrượt tay” Dường như có một thanh âm của một người đàn ông truyền đến từ trên cây.
.