Đứa trẻ sơ sinh…
Âm thai..
Hai thái dương của tôi bỗng giật giật lên, tôi ôm trán, lảo đảo lui về phía sau hai bước: “Không, không thể nào, ý.của ông là, đứa trẻ năm đó, là tôi sao?”
Tế Công nghiênxnghị nhìn tôi nói: “Lúc đó bé gái đang đeo mặt dây“chuyền ngọc bích này trên cổ.
Mặc dù tôi là một linh hồn nhưng tôi thực sự có thể nhìn thấy nó.
Phía saư tủa mặt dây chuyền có khắc chữ “Tống”, đúng không?”
Vừa nãy trong lúc bắn nhaứ, Tế Công không hề nhìn thấy chữ ở mặt sau của mặt dây chuyền ngọc bích của tôi.
Thậm chí tôi còn không biết điều đó.
Tôi đã lật mặt kia của dây chuyền ngọc bích để xem chữ đăng sau…
Ông ấy nói đúng, trên mặt sau của mặt dây chuyên ngọc bích có khắc một chữ “Tống” nhỏ.
“Không thể, tuyệt đối không thể!” Tất cả những gì Tế Công nói hoàn toàn không hợp lý tẹo nào!
“Chiếc dây chuyên mặt ngọc bích này không phải của tôi, mà là bạn tồi tặng.”
“Bé gái đến chùa được ba tháng thì bỗng nhiên trời nổi gió to.
Hôm sau mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ bé biến mất.
Sau đó một ngày, một gia đình họ Tống đến chùa Linh Ấn thắp hương và lễ Phật.
Lúc đó vì bân tăng nhàn rỗi và buồn chán nên cứ đi loanh quanh cũng với gia đình này.
Ở sân sau nơi nhà chùa nuôi cơn gái, một người phụ nữ họ Tống đó đã nhặt được mặt dây chuyền băng ngọc bích này và mang đi.”
Tế Công không cần phải nói dối.
Có lẽ tất cả những gì ông ta nói đều là sự thật.
Vậy nói cách khác, chiếc vòng cổ này lúc đầu là của tôi.
Tôi nhớ ông nội của Tống Tử Thanh từng nói hai sợi dây chuyền này là bảo vật gia truyền của nhà họ Tống.
Một sợi dành tặng cho Tống Tử Thanh, còn sợi kia vốn để dành cho’con dâu tương lai của Tống Tử Thanh, nhưng do nhầnmlẫn nên Tống Tử Thanh đã đưa nó cho tôi.
Trong khi đó, ông nội của Tống Tử Thanh không hề nhắc đến việc sợi dây chuyền bị mất.
“À phải rồi; tôi có ấn tượng về chiếc hộp này”
Tế Gông bất ngờ nói.
Tôi nhìn chằm chăm vào ông ấy.
“Hình như lúc đó cái hộp này được đặt dưới cái nôi, bởi vì nó được bọc trong một đống chăn bông, cho nên tôi không để ý kỹ lắm.
Nếu không có chuỗi vòng cổ này, tôi thực sự không thể nhớ nổi” Tế Công suy nghĩ một lúc rồi nói; “Sau đó, chiếc hộp đã được đặt tròng nôi.
Khi nhà chùa nuôi dưỡng bé gái được vài tháng thì có người thân đến xin đứa trẻ vê.
Sau khi sư trụ trì nói chuyện với gia đình, người nhà đã mang bé gái đi và còn mang theo tất cả đồ đạc của bé, chắc là cái hộp cũng bị lấy đi mất ”.
€ó người thân nào đến xin bé đi sao? Bé gái đó bị người thân mang đi?
Trong phòng tôi có một cái.vali.
Trong chiếc vali đó có một cái chăn bông rất nhỏ, tôi hỏi bố mẹ chiếc chăn bông này mua ở đâu.
Bố-mẹ tôi nói nó dùng để bao bọc tôi khi tôi còn nhỏ.
Sau này khi tôi chuyển nhà, ba mẹ tôi đã chuyển tất cẳ những thứ này tới.
Và đây cũng là cách mà hộp đựng phong ấn khác dấu đỏ được chuyển đến ký túc xá.
Tôi luôn nghĩ mình là trứng đã được thụ tỉnh, nhưng bây giờ xem ra… mọi chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.
Còn nữa, điều khó hiểu hơn là, tại sao tôi lại có sợi dây chuyền của nhà họ Tống?
Tại sao hồi nhỏ tôi không chỉ có sợi dây chuyền của nhà họ Tống mà còn có cả hộp phong ấn khắc chữ đỏ, thanh kiếm trong hộp là kiếm trảm thi của nhà ‘ọ Tống, còn tôi, lại có thể dùng kiếm trảm thi của ñhà họ Tống sao?
Rốt cuộc thì tôi có quan hệ gì với nhà họ Tống?
Giờ đây mục tiêu sống của tôi đều tập chung vào nhà họ Tống.
Cũng may, đó là nhà họ Tống, tôi với Tống Tử Thanh có quan hệ thân thiết, quan hệ với ông nội của anh ấy cũng tốt, thời gian này có lẽ phải đi hỏi họ mới được.
“Nếu cô vẫn muốn biết những điều cụ thể hơn, chẳng hạn như họ của gia đình nhà đó, cô có thể đến Đại điện để hỏi sư trụ trì” Tế Cổng nói tiếp.
Mọi chuyện chắc cũng giống như tối đoán, và thời gian mười chín năm cũng phù hợp với hiện tại bây giờ của.
Nhưng nếu đã ở đây rồi, đi hỏi sư trụ trì cũng tốt; Tôi gật đầu cảm ơn Tế Công: “Cảm ơn ông Đạo Tế đã giúp tôi.
“.
Đam Mỹ H Văn
“Cô có chắc đứa bé gái 19 năm trước là cô không?” Tế Công nhìn tôi.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nói với ông ấy một số suy đoán của mình: “Hiện tại không có bằng chứng nào để xác thực và tôi cũng không có cách nào chắc chắn rằng mình có quan hệ thân thiết với nhà họ Tống, nhưng tôi là bạn của gia đình nhà họ Tống, muốn hỏi cũng không phải chuyện khó.
Tôi sẽ hỏi sư trụ trì về chuyện cách đây 19 năm, có thể sẽ biết thêm chút thông tin.
“
Khi nhắc đến vị$ự trụ trì, trong ánh mắt Tế Công lóe lên một tia sáng không rõ hàm ý.
Tôi cũng chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân mình, không có ý gì khác.
“À, phải rồi!” Tôi đột nhiên’nhớ ra điều mà mình đang định hỏi: “Ông Đạo tề, lúc.nãy ông nói trong trận tuyết dày vào tháng sáu, một bào thai đã được sinh ra.
Cái bào thai này chỉ một người đã chết sao?”
Nếu đó là một người đã chết, đầu tôi sẽ lại càng rối hơn.
Nhưng may mắn thay, Tế Công nói: “Không phải.
Âm thai rnà ta nhắc đến không phải là thai chết lưu.
Vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, tất cả những em bé sinh ra trong quãng thời gian mà thế giới đang chìm trong bóng tối tối tăm nhất, đặc biệt là bé gái, gọi là âm thai.
Âm thai dễ chiêu mộ ma quỷ nhất, nó tượng trưng cho điềm dữ, khắc chế được người thân bạn bè.
Đặc biệt là sau khi chết sẽ dễ biến thành ác quỷ, sau đó sẽ trở thành tà ma; có sức mạnh ma thuật vô biên, gây hại cho con người và có thể gây:ra hỗn loạn ở khắp nơi trên thế giới: Tuy nhiên, loại âm thai này có thể là qua hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm mới có một con được sinh ra.
Hầu hết chúng sẽ là mục tiêu của Minh Giới.
Một.khi chúng có dấu hiệu làm hại con người thì sẽ bị Minh Giới tiêu diệt, rất khó để làm loạn thế giới hay đẩy thế giới đến ngày tận thế”
Phật sống Tế Công giải thích.về âm thai, tất cả những điều ông ta nói đều phù hợp với tôi, kể cả chuyện bị Minh Giới nhăm tới, đều giống y hệt.
Hừ, bây giờ không cần hỏi sư trụ trì nữa, tôi có thể chắc chắn rằng tôi chính là âm thai“được sinh ra vào ngày đen tối nhất của 19 năm trước.
Nhưng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi.
Tôi không muốn làm loạn chứ đừng nói là làm những việc gây nguy hiểm cho thế giới.
“Cô gái nhỏ không cần cau mày” Một tay Tế Công đặt lên đùi, một tay ngoáy lỗ mũi nói: “Thiện ác là hai mặt khác nhau.
Người lương thiện cũng có thể làm điều ác.
Kẻ ác cũng có thể làm điều thiện.
Thiện-hay ác đều xuất phát từ trái tim cô mà nên”
Ông ta ngừríg.ngoáy mũi và chỉ thẳng ngón tay vào chỗ trái tim tôi.
Thiện hay ác, điễu đó xuất phát từ… trái tim của tôi? Ầ “Hôm nay bần tăng có thể gặp cô, e là chúng ta có duyên từ kiếp trước.
Hôm nay đã gặp cô ở đây rồi, bần tăng sẽ bói cho cô một quẻ, cô thấy sao?”
Tế Công nói.
Phật sống Tế Công sẵn sàng xem bói cho tôi.
“Được, được ạ!” Tôi rất vui mừng nên nhanh chóng ngồi đối diện với ông ta và đưaay ra cho ông ta xem.
“Không phải là ta lừa cô đâu cô gái.
Trên đời này kể cả người, ma, quái không phải là vấn đề với tôi.
Chỉ là ta muốn xem giúp con thôi, nào lại đây, †a sẽ xem chồng tương lai của con là ai” Tế Công vừa nói vừa sờ vào đường chỉ tay của tôi.
Tôi rất lo lắng, chồng tương lai của tôi …
Lãnh Mạch, Lãnh Mạch, Lãnh Mạch, nhất định người đó phải là Lãnh Mạch!
Năm phút trôi qua, rồi mười phút, mười lăm phút…
“Ông Đạo Tế?” Tôi cố gắng gọi ông ta: “Xem bói… có cần lâu’như vậy không?
Vẻ mặt của Tế ‘Gông trông nặng nề, ông ta rút tay về: “Xem xong rồi”
“Thế nào rồi? Chồng tương lai của tôi … ờ… là ai?” Tôi vừa vui mừng, vừao lăng và sợ hãi, tâm trạng phức tạp như muốn chết đi sống lại.
Tế Công nhìn tôi, mở hai bàn tay, trông giống như tượng trưng cho sáu chữ.
“Sáu chữ cơ á?” Tên người đó đó sáu ký tự sao?
Tế Công gật đầu, rồi nói: “Sáu chữ: Thiên, Cơ, bất, Khả, Tiết, Lộ”
.