Tôi bảo hồ lô đáp xuống một cánh rừng ở vùng ngoại ô không có người, hồ lô biến thành bình rượu, tôi treo lại bên hông.
Si Mi cười mỉa mai tôi: “Eo nhỏ như thế, bên thì giắt kiếm, bến thì gtắt hồ lô, trông thật rườm rà”
Tôi không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng vào khu rừng, anh ta nhanh chóng đuổi theo sau, kéo lấy tay tôi, tôi trừng mắt nhìn anh ta, mái tóc ngắn màu đỏ của anh ta trông thật cạn lời, còn rất chói mắt, gây chú ý, lúc trước ở Phong Đô bùng phát dịch bệnh, tôi lo lắng lúc vào trong tôi và anh ta sẽ trở thành tiêu điểm rất khố thoát thân, ngoại ô vừa hay có một phiên chợ nhỏ, tôi›bảo anh ta đứng đợi ở bên ngoài, tôi vào trong mua“mnũ lưỡi trai, đưa cho anh ta: “Đội lên”
“Cô ghét kiểu tóc xấu xí của ông đây đến thế sao!” Anh ta không vui, tức giận hét lến với tôi.
Từ sau khi người đàn ông này bị tôi đánh bị thương, liền trở nên vừa phiền vừa đê tiện vừa ồn ào, bây giờ.tôi làm gì còn tâm trạng để đùa với anh †a, đội mũ lưỡi trai lên cho anh ta: “Anh thích đội hay không đội; đến lúc bị cảnh sát tóm lại đừng nói là quen biết với tôi!”
Sau khi nói xong, tôi sải bước vào Phong Đô.
Thành phố Phong Đô không còn cấm người nữa, ở bên trong cũng không có cảnh sát, tất cả đã hồi phục lại như ban đầu, đúng là tôi nghĩ nhiều quá rồi, ngay cổng thành phổ dán một tấm áp-phích, bên trên bức ảnh của Vương Duy người đã mua virus, bên dưới là phán quyết của ông ta, tòa án nhân dân Phong Đô đã kết án ông ta ở tù chung thân, hơn nữa còn nói răng vắc xin sẽ sớm được chế tạo ra.
Xem ra sự việc này dường như đã kết thúc, tôi bước vào trong thành phố: Ngay sau đó, Si Mị đuổi theo phía sau, đầu đội mũ lưỡi trai, người đàn ông nữ anh thế này đội mũ lưỡi trai hoạt hình có chút bưồn cười, mấy người xung quanh đây đều thì thầm,về chỉ chỏ anh †a, vẻ mặt Si Mị đen lại, có chút buồn cười, tôi lén cười trộm hai tiếng.
Bây giờ đã gần sáu giờ tối, ban đầu tôi đã nói nếu tới Phong Đô sẽ tìm mấy ngọn lửa chơi cho vui, nhưng bây giờ không còn thời gian để đợi đến không giờ được nữa rồi, tôi tìm một con hẻm không có người, bảo Sỉ Mị đứng bên ngoài canh chừng, tôi đi vào sâu bên trong con hẻm, lấy chiếc lá vàng, để xuống đất, lùi về sau hai bước, lẩm bẩm theo những lời mà Tế Công đã giao mình.
Chiếc lá vàng bắt đầu xoay tròn và phát sáng lên, trên mặt đất hiện lên một trận pháp hình tròn, hình tròn phát sáng lên, lúc sáng nhất, tôi đã hét lên thật lớn: “Tống Tử Thanh, mau đến giúp tôi!”
Theo tiếng gọi của tôi, ánh sáng hướng thẳng lên trời cao, một cột sáng xuyên thủng cả bầu trời.
Trận pháp này chỉ có thể kéo dài trong hai phút, trong vòng hai phút Tống Tử Thanh không vào trận pháp thì trận pháp này sẽ biến phất, cũng có nghĩa là trận pháp này‹sẽ mất đi hiệu lực.
Trong lòng tôi thấp thỏm1o lắng, thật ra cũng không phải là chắc chắn trăm “phần trăm, Tống Tử Thành có thể bỏ chuyện anh ấy đang làm, để đến giúp mình làm việc nghĩa hay không?
Nháy mắt thời gian chỉ còn lại một phút, tôi lo lắng không ngừng nhìn đồng hồ, hai phút sắp trôi qua rồi, mà bên trong trận pháp vẫn chưa xuất hiện người nào cả.
Tống Tử Thanh sẽ không đến sao? Cũng có lẽ bây giờ anh ấy đang làm việc quan trọng, không có cách nào chạy đến đây được, cũng có lẽ anh ấy không nhìn thấy trận pháp này, cũng có lẽ anh ấy nhìn thấy nhưng lại không biết tôi đang triệu hồi anh ấy, cho nên mới không đồng ý bước vào trận pháp, cũng có thể…
Tôi càng ngày càng lơ lắng, ánh mắt cứ nhìn đồng hồ vào những giây cuối cùng.
Hai phút sắp hết rồi.
Gột sáng laố thẳng về phía bầu trời đang bắt đầu lùi lại, ánh sáng của vòng tròn trận pháp cũng bắt đầu mờ dần.
Tôi nghĩ chắc có lế thất bại rồi, dù sao giữa tôi và Tống Tử Thanh… mối quan hệ giữa tôi và Tống Tử Thanh, thật ra cũng khống thân thiết đến mức gọi là đến ngay?
Tôi gục mặt, xoay người bỏ ổi.
“Tôi nói nè, cô lấy dâu ta mấy thứ kỳ quái này thế” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói đầy quen thuộc.
Tôi vui mừng khôn siết, vội quay đầu lại.
Người đàn ông đang đứng trong trận pháp, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện lượn lờ xung anh ấy, anh mang một chiếc phông rộng và quần jean, hai tay đút vào túi, còn đeo tai nghe bên tai, lưng hơi còng xuống, đầu đen láy bị gió nhẹ thổi bay, anh nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng cong lên cười nhạt: “Đến cả pháp trận triệu hội cũng đã sử dụng rồi sao, tôi mới rời đi có mấy ngày mà cô đã muốn cướp lấy bát cơm của tôi rồi sao?”
“Tống Tử Thanh!”
Anh đến rồi, anh thật sự đã vì việc nghĩa không chùn bước mà đến rồi!
Tôi phấn khích-chạy đến, anh mở rộng vòng tay, tôi nhào vào lồng ngực anh: “Tống Tử Thanh, anh không sợ đây là cái bấy sao? Trận pháp cũng không thể nói là của tôizcũng không nói rõ là tôi triệu hồi anh đến!”
“Tốt xấu gì tôi cũng là Âm:Dương sư bao nhiêu năm nay, một trận pháp nguy hiểm tôi còn không biết sao, cô đừng coi thường tôïñhư thế chứ!”
Lâu ngày không nói chuyện, lâứngày gặp đồng bọn, không cần phải nhiều tôi chỉ cần⁄ôm chặt lấy anh, chỉ mới có một tuần mà lại rất nhớ: “Hơn nữa, trận pháp triệu hồi này có nguồn gốc từ cổ xưa, tôi đoán chắc chắn là con nhóc thối như cô đã gặp phải khó khăn gì rồi”
Giọng điệu cưng chiều của anh khiến chóp mũi tôi chua xót, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tống Tử Thanh, lần này chúng ta phải đi Minh Giới, có khả năng cao phải đối mặt với Minh Vương, có khả năng cao… sẽ phải chết”
Anh hơi nhướn mày: “Phiền phức thế sao?”
Tôi gật đầu, nghiến răng rghiến lợi, khóe mắt đã rưng rưng*Tôi cần anh giúp… nhưng rất có thể tôi đang đẩy anh-đẩy anh vào chồ chết, nếu như anh không đi, chúng ta vẫn là bạn tốt như cũ, tôi tuyệt đối sẽ không tfách anh, tôi…”
Lời còn chưa nói Xóng, lại bị anh ôm chặt vào lòng.
Tôi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên Tống Tử Kỳ chủ động ôm tôi.
“Con nhỏ ngốc, tôi đã đứng ở đây, cô còn nói mấy lời ngu xuẩn đó làm gì, chỉ Minh Giới mà thôi, cô nghĩ Tống Tử Thanh tôi là người sợ chết thế sao?” Cuối cùng, anh còn nói thêm một câu nữa: “Huống hồ còn không biết chừng người chết là ai nữa kìa”
Xi, tôi bị anh chọc cười, cảm giác căn rứt, lo lắng đã hoàn toàn biến mất.
Đúng vậy, chúng là bạn tốt của nhau, nếu như hôm nay đổi lại Tống Tử Thanh gặp chuyện khó khăn, tôi cũng nhất định sẽ đến giúp, cho dù là sống hay chết.
Anh ấy.ôm chặt lấy tôi, lúc trước nhìn thấy anh kích động nên ôm như một người bạn, bây giờ lại bị ghì chặt thế“hày, có chút cảm giác kỳ quái, tôi giấy giụa một chút, cảm thấy cả người anh cứng đờ ra, sau đó mới.luống cuống tay chân buông tôi ra, nhìn đi chỗ khác/khuôn mặt đỏ bừng lên: “Khụ, cái gì, tôi…”
Mặc dù Tống Tử Thanh thích phụ nữ có ngực lớn, nhưng phản ứng ngây ngô này của anh thì chắc chắn chưa từng yêu đương, điều đó cũng khiến tôi ngại ngùng, chúng tốf.có thể chỉ là một tình bạn trong sáng, đơn thuần.
“Đáng tiếc là quyền ra vào MinfGiới đã bị Minh Vương thu hồi lại rồi, nếu không/tôi có thể dẫn cô đi thẳng đến Minh Giới” Quay trở lại chuyện chính, Tống Tử Thanh nói: “Bây giờ muốn đến Minh Giới, cần phải thông qua cánh cửa ở Phong Đô để đi vào Âm Phủ, ở đó có người gác cổng, người gác công biết tôi, nhưng không biết cô, không dễ dàng để đi vào Nói đến đây, tôi yếu ớt nhìn Tống Tử Thanh: “Ngoài tôi ra, còn có một người nữa cũng muốn đến Minh Giới.”
“Ai?” Tống Tử Thanlr nghiêng đầu.
Ngoài ngõ, người đàn ông tóc đỏ chậm rãi đi lại.
Ánh mắt Tống Tử Thanh trở nên sắc bén: “Si MỊ?”
.