Tôi quấn chặt chăn nhìn về hướng phát ra âm thanh, có một người ngồi trên xà ngang với chiếc áo choàng đen dài, một chân gác lên xà, nghiêng người dựa vào cột, đôi mắt xinh đẹp cùng đôi lông mày sắc bén khẽ cau lại, tỏ ra một sự bất cần không thể diễn tả.
“Là anh?” Tôi kinh ngạc, đây không phải Dạ Minh sao?
“Bé con, em thật sự làm tôi đau lòng quá: Dạ Minh tay ôm ngực: “Em thà mây mưa với cái tên mặt liệt Lãnh Mạch này mà không chịu cùng tôi sao? Từ sau hôm chạm vào ngực em, tôi vẫn luôn không quên được cảm giác đó, đêm nào cũng mất ngủ vì nhớ em, em thì hay rồi cùng với người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, đúng là đồ vô lương tâm, có phải em muốn tôi moi tim ra cho em xem đúng không?”
*…” Lần trước khi tôi gặp Dạ Minh anh ta vẫn rất bình thường mà, sao mới mấy ngày không gặp đã trở thành rắn tinh có bệnh rồi?
Những lời vừa rồi là anh ta nói với tôi nhưng ánh mắt lại nhìn Lãnh Mạch, đây rõ ràng là đang khiêu khích Lãnh Mạch mà.
Khí thế của Lãnh Mạch cũng không kém, sau khi Dạ Minh xuất hiện liền trở nên cực kỳ lạnh lùng đáng sợ, răng của tôi lạnh tới nỗi va vào nhau cầm cập, anh †a nhìn Dạ Minh giọng nói lạnh như băng: “Cậu đến đây làm gì?”
“Nghe nói bảo bối nhà tôi muốn đi tìm những con ma nhỏ, tôi đến để giúp đỡ” Dạ Minh nhướng mày.
“Tôi cảnh cáo cậu, ai là bảo bối nhà cậu!”
Lãnh Mạch phóng một đường sáng từ lòng tay về phía Dạ Minh.
Dạ Minh nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh né, có hai sợi tóc ngắn bị đường sáng đó cất đứt bay trên không trung nhưng anh ta không hề để ý rồi cười lớn: “Lãnh Mạch đại nhân tu vi hơn người, sớm đã cắt đứt thất tình lục dục, nhìn thấu hồng trần trong truyền thuyết cũng có lúc phải lo lắng vì một đồ vật nhỏ bé tr”
“Anh nói ai là đồ vật!” Tôi lườm Dạ Minh.
Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn tôi: “Ô, hóa ra em không phải đồ vật”
“..
Thôi bỏ đi tôi vẫn nên im lặng thì hơn, nhìn hai người này đều không phải là những kẻ đầu đường xó chợ, tôi không muốn rước họa vào thân đâu, Lãnh Mạch dường như rất không vui khi Dạ Minh nhìn tôi, anh ta liền đứng chắn trước mặt tôi sau đó chắp hai tay ra sau lưng, vạt áo sơ mi đen khẽ bay, trông giống như một vị vua khí thế hơn người, trên đời này duy nhất chỉ có anh ta là cao quý.
“Lập tức biến mất khỏi mắt tôi” Anh ta nói với Dạ Minh.
Dạ Minh chẹp một tiếng sau đó nhảy từ trên xà xuống: “Thật là hiếm có, Lãnh Mạch đại nhân cũng có ngày vì một người phụ nữ mà tức giận sao?”
Trước đây đều là trong lúc đêm hôm khuya khoắt gặp Dạ Minh, bây giờ anh ta đứng trước mặt tôi vào ban ngày, tôi mới phát hiện ra rằng anh ta có một mái tóc ngắn màu tím cực kỳ nổi bật, những sợi tóc dựng thẳng trong không trung, càng thể hiện sự ngông cuồng tùy tiện, nhìn qua có lẽ trông trẻ hơn Lãnh Mạch, khí thế cũng không khiến người ta khiếp sợ như Lãnh Mạch, một sự sợ hãi xuất phát từ đáy lòng.
“Rốt cuộc cậu đến đây để làm gì” Trong giọng nói của Lãnh Mạch lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Đến thăm người ký khế ước của cậu, nhân tiện tìm cho mình một người ký khế ước, không được sao?” Dạ Minh khoanh tay nói.
“Tôi không có hứng thú với việc cậu tìm người ký khế ước, mau cút khỏi đây” Lãnh Mạch nheo mắt lại Tôi lặng lẽ lùi lại sau giường.
Hai người đàn ông này, Dạ Minh là áo choàng đen, Lãnh Mạch là sơ mi đen, cả hai đều có mái tóc ngắn, tóc Dạ Minh thiên về sắc tím, còn Lãnh Mạch lại càng thâm trầm, cả hai đều đẹp trai phi thường, chiều cao cũng tương tự nhau, nhưng Lãnh Mạch cao hơn một chút, cả hai đều khí chất hơn người, Dạ Minh giống lửa còn Lãnh Mạch giống băng, nếu va vào nhau…ôi cảm thấy họ rất đẹp đôi và luôn có cảm giác mình là người thừa.
“Chị Đồng?” Đang trong lúc bầu không khí căng thẳng thì giọng nói của Triệu Hiểu ở bên ngoài lại vang lên.
Cả hai người đàn ông cùng quay ra nhìn tôi *…” Thật đáng sợ, rõ ràng là tôi chẳng làm gì cả, rõ ràng tôi là người vô tội, tại sao lại dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn tôi, một mình Lãnh Mạch là đủ lắm rồi, bây giờ lại đến thêm một Dạ Minh, tôi hoàn toàn không dám mở miệng nữa rồi.
“Cô Đồng?” Lần này đổi thành Lão Quỷ.
Dạ Minh nghiêng đầu lướt qua Lãnh Mạch nhìn sang tôi: “Rất tốt, còn có cả ma làm tùy tùng cho em, có tiền đồ, có tiền đồ”
“Tôi nói rồi, cút khỏi đây!” Giọng của Lãnh Mạch trầm xuống mức thấp nhất, căn phòng trong chốc lát, thật sự là trong chốc lát liền kết thành một lớp băng, điều hòa ở trên đỉnh đầu cũng bị đóng băng phát ra âm thanh kẽo kẹt, hơi lạnh mà điều hòa thối ra ngoài bị đông thành những đường băng rơi xuống giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh, phát ra một những âm thanh giòn giã Mặc dù tôi đang quấn chăn nhưng đây cũng chỉ là chiếc chăn mỏng vào mùa hè, trên da tôi đã có một lớp băng mỏng, lạnh quá, tôi ho một tiếng, khí mà tôi ho ra trắng tinh biến thành băng ở dạng bột phấn rơi xuống đất, đây ít nhất cũng phải -30 độ mới có thể lạnh như vậy!
Rốt cuộc Lãnh Mạch là một người đáng sợ như thế nào, chỉ cần cảm xúc của anh ta cao.
hơn một chút, tôi liền có cảm giác như mình đang ở Bắc cực.
Dạ Minh có lẽ cũng biết mình đã chọc giận Lãnh Mạch, nhún nhún vai búng ngón tay lên không trung sau đó biến mất trước mặt chúng tôi như ma thuật, chỉ có cửa số lắc lư kịch liệt vài lần.
Sau khi Dạ Minh đi khỏi nhiệt độ trong phòng vẫn không tăng dù chỉ một độ, Lãnh Mạch quay đầu lại nhìn, sắc mặt tôi trắng bệch, người lạnh run lên, ánh mắt anh ta rất dữ dẫn, anh ta tiến vài bước đi đến trước mặt tôi kéo người tôi lại sau đó bóp cằm tôi, anh ta như thế này thật sự rất hưng dữ, tôi cho rằng anh ta muốn đánh tôi, sợ tới mức nhắm tịt hai mắt lại, sắp khóc đến nơi rồi: “Cũng không phải là tôi để Dạ Minh đến, tôi và Dạ Minh căn bản là không có bất kỳ quan hệ gì, vừa nấy anh anh anh ta nói linh tinh, anh tức giận thì cũng không nên tức giận với tôi chứ”
Hai cô gái thuê trọ cùng với tôi đã từng nói răng, đàn ông đều là những loài động vật có tính chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt là khi anh ta đã từng tuyên bố chủ quyền với bạn, nếu như bạn còn tiếp tục dây dưa với người đàn ông khác, anh ta sẽ vô cùng tức giận giống như một con sư tử bảo vệ đồ ăn, muốn dỗ dành con sư tử đang tức giận đó thì phải làm sáng tỏ mối quan hệ của mình với người đàn ông khác và thề với anh ta bạn sẽ tuyệt đối trung thành.
Tôi chưa từng yêu đương, cũng không có trải nghiệm như thế này, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt tức giận này, tôi chỉ còn cách tin hai cô gái đó, tôi nhanh chóng làm sáng tỏ mối quan hệ của mình và Dạ Minh.
Nhưng..thực sự tôi và Dạ Minh không hề có bất kỳ mối quan hệ nào! Lại nhất định phải đi phân trần, thật khó hiếu.
Qua một lúc tôi không hề thấy Lãnh Mạch có bất kỳ động tĩnh gì, tôi liền hé một bên mắt ra nhìn trộm anh ta, anh ta vẫn đang nhìn tôi, ánh mắt của chúng tôi vừa vặn chạm vào nhau, tôi nhất thời cảm thấy có chút lúng túng và chột dạ, giống như là một tên trộm vậy, tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
“Người phụ nữ chết tiệt!” Anh ta nghiến răng gầm nhẹ: “Nếu như lần sau tôi còn nhìn thấy em và Dạ Minh có bất kỳ sự tiếp xúc nào, tôi sẽ giết chết em.
“Tôi…” Tôi thực sự bị oan, há miệng ra muốn giải thích nhưng Lãnh Mạch không cho tôi cơ hội mà lập tức biến mất.
Sau khi anh ta biến mất, băng trong phòng đều tan ra, nhiệt độ dần tăng lên, điều hòa cũng tiếp tục phả ra khí lạnh, nhiệt độ nóng bức của mùa hè đã trở lại, tôi đã không còn cảm thấy lạnh nữa.
Đây là những chuyện gì vậy! Ban đầu là một Lãnh Mạch, bây giờ lại đến thêm một Dạ Minh! Vấn đề ở đây là hai người đàn ông này hễ gặp nhau là lại kẹp tôi ở giữa, đây được coi là gì vậy? Là gì vậy!
Lão Quỷ và Triệu Hiểu ở bên ngoài sốt ruột gọi tôi, tôi chỉ đành bình phục lại tâm tình và sửa soạn lại bản thân một chút, sau đó mới đi ra mở cửa.
.