Chồng Ma Của Em


Tôi nhanh chóng quay đầu lại, người đàn ông ngồi trên bệ cửa sổ phòng, quay lưng vào ánh trăng, không nhìn rõ mặt.

“Lãnh Mạch?” Tôi bước lại, bật đèn lên, quả nhiên là Lãnh Mạch.
Áo sơ mi trắng hơi xám, tay áo bị cắt rách vài đường, đầư tóc rối bù, cứ như vừa đánh nhau với ai.

“Tại sao anh lại ở đây?” Bởi vì sau cuộc nói chuyện với anh tối qua, chúfìg tôi không còn vướng bận gì với nhau nữa, anh cũng sẽ không làm những hành động thái quá nữa.
Tôi cũng không sợ anh nữa, hít một hơi rồi từ từ bước tới chỗ anh;nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Có chuyện gì sao?”

“Có chuyện.” Anh nhướng mắt nhìn tôi, lông mi dài rất đẹp.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

Anh hơi ngừng lại, sau đó trịnh trọng nói: “Tôi muốn nói về chuyện làm sao để theo đuổi lại ếm.”

“Hả… Cái gì?!?” Tôi lúc đầu không phám ứng kịp, ngẩn người: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói là, tôi muốn theo đuổi em một lần nữa”

Sắc mặt anh rất bình tĩnh.

“Tối hôm qua không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Không phải anh đã nói… muốn buông tay sao?”

“Đó hoàn toàn là một1ời nói suông, không tính.”

Anh nói.

“Vậy tất cả những lời cảm động, những lời buông tay anh nói đênfqua… đều là nói chơi, đều không tính?”

=Ỉ ị “Ừ” Anh đứng dậế:làm tôi giật mình, lùi lại hai bước, anh đứng im không đến:gần tôi: “Dù sao cũng ngủ qua một đêm rồi.
Chỉ cần quên hết những lời tôi nói tối qua.”

“,” Vậy chuyện đêm quarốt cuộc là cái quái gì vậy? Anh nói cái gì nào là đaư thương buồn bực tuyệt vọng muốn chết, khiến tôi khóc cạn nước mắt, tim phổi như bị xé nát, hôm nay anh đến tìmf†ôi, nói những lời đêm qua đều là nói chơi, dù sao cũng.
ngủ qua một đêm rồi nên quên hết nó đi… l Cả người tôi hoàn toàn sững sờ: “NHứng chuyện giữa hai chúng ta, đã kết thúc.” Ạ “Kết thúc rồi, chẳng lẽ không thể bắt đầu lại sao?

Đúng vậy, mối quan hệ trước đây của chúng ta đã kết thúc, vậy chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu sao?

Tôi cũng không nói bắt em đồng ý ở bên tôi ngay lập tức.
Sỉ Mị có thể theo đuổi em, tại sao tôi không thể?

Em chỉ là thêm một người theo đuổi không phải sao?

Tình cảm của em là chuyện của em.
Chẳng lẽ em còn muốn ép buộc tình cảm của tôi sao? Em không cho phép tôi theo đuổi em?

Anh nói không có gì sai, khiến tôi cứng họng.

“Cho nên, cứ quyết định như vậy.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ cạnltranh công băng với Si Mị.
Em có quyền lựa chọn.
Tôi sẽ không bao giờ sử dụng bất kỳ biện pháp bạo lực nào để ép buộc em: Tôi thề.” Anh đặc biệt hùng hồn giơ ba figón tay lên thê.

Biện pháp bạo lực… Rốt cuộc anh muốn bạo lực đến mức nào!

“Vậy.” Anh lại nói: “Tôi cũng muốn sống ở đây.”

Hứt! Nani?!!

“Không phải chứ?!” Vậy thì tôi có thể sống một cuộc sống yên ổn nữa không đây!

Anh đang định nói gì đó, tôi không kìm được nhất thời hắt hơi một cái thật mạnh, anh đứng ở gần tôi đến mức nước mũi, nước miếng của tôi đều phun đầy lên áo anh.

Lãnh Mạch mặt xám xịt lại ngay lập tức.

“Khụ khụ..
Tôi rụt cổ, lau mũi im lặng: “Cái này, tôi nghĩ chúng ta nhứ vậy không ổn cho lắm? Dù sao bây giờ Si Mị độc thân, tôi cũng độc thân nên anh ta theo đuổi tôi cũng là chuyện bình thường, nhưng còn anh và Minh Vương…”

“Tôi sẽ giải quyết” Anh-ngắt lời tôi.

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết” Anh lại ngắt lời, đổi chủ đề: “Tôi có quà tặng em, nhất định em sẽ rất vui.”

“Quà tặng tôï?:Rất vui?” Tôi chớp mắt.

Lãnh Mạch từ plía sau lấy ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật đưa cho tôi, tôi cầm lấy, nghi ngờ liếc nhìn anh, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, tôi mở hộp ra.

Có một đôi mắt trong suốt lơ lửng trong hộp, đôi mắt có thể chuyển động, và trong đôi mắt còn có những tia máu!!!

“AI” Tôi sợ hãi hét lên và ném chiếc hộp ra ngoài mà không hề nghĩ ngợi gì.

Chiếc hộp rơi trên mặt đất, nhưng đôi mắt không bị rớt xuống đất khi chiếc hộp rơi xuống, thấy vào đó, chúng lơ lửng trên không trung, phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, đôi mắt chuyển động quay lại nhìn tôi, rất kỳ quái, cả người tôi nổi đầy da gà.

“Cái gì thế này?” Tôi hỏi Lãnh Lạch.

“Mắt của em, em còn không nhận ra?” Lãnh Mạch nói.

Mắt của tôi?

Tôi hơi sửng sốt, bỗng nghĩ tới cái gì đó, rồi đột nhiên nhảy dựng lên: “Ý của anh là, đây là quỷ nhãn?!”

Anh gật đầu.

“Nhưng không phải quỷ nhấn đã bị Ác Ma Vương của tầng thứ mười chín lấy đi rồi sao? Làm sao anh có được?” ⁄ Đợi đất Tôi lại nhìn Lãnh Mạch, đầu tóc bù xù, khuôn mặt bê bết máu, áo sơ mi xánšfách bươm… “Lãnh Mạch, anh đừng nói là, anh đã đánh Ba với Ác Ma Vương đấy chứ?!”

Lãnh Mạch nhìn tôi bằng ánh: mắt ngốc nghếch: “Ác Ma Vương là đại vương đứng đầu ở thế giới khác.

Minh Vương cũng chưa chắc đánh lại được nó.
Em nghĩ tôi lợi hại như thế sao? Là tôi trộm gấy, khi rời đi còn gặp phải bao nhiêu tên ác ôn”

“Anh ăn trộm sao?!” Là tên ác ôn nào mới có thể khiến Lãnh Mạch tả tơi như vậy? Tâng mười chín của địa ngục có thực sự bí ẩn như vậy không?

“Để quỷ nhấn trở lại mắt của em, thì năng lực của em cũng sẽ quay trở lại” Lãnh Mạch nhẹ giọng nói.

Để quỷ nhãn trở lại mắt của tôi, thì năng lực của tôi cũng sẽ quay trở lại…

Tôi nhìn quỷ nhãn đang lơ lửng trên không trung, ánh sáng đỏ của quỷ nhấn dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, dường như đang vây gợi tôi, dường như muốn thu húttôi.


Lấy lại quỷ nhãn có nghĩa là tôi sẽ phải trở lại thế giới quỷ quái, và tôi không thể tiếp tục làm những chuyện bình thường nữa.

Muốn sống một cuộc sống bình thường như một người bình thường, hay trở lại một thế giới nơi mình có thể chết bất cứ lúc nào vă bất cứ nơi nào?

“Đây là lựa chọn của em? +ãnh Mạch nói như thể nhìn thấu tâm can tôi.

Tôi liếc nhìn anh, hít một hơi tật sâu rồi đưa tay ra đón lấy quỷ nhãn.

Tôi có thể lựa chọn không? Một khí đã có mối liên kết chặt chẽ với thế giới ma quái, thì khống thể lựa chọn được nữa.
z “Đưa quỷ nhãn vào thẳng mắt” Lãnh Mạch dạy tôi.

Cảm giấc này rất kỳ quái, tôi rõ ràng có một đôi mắt, còn cần phải nhét một đôi vào, nhưng vẫn nghe theo Lãnh Mạch, cầm quỷ nhấn đặt ở trước mắt, khi quỷ nhãn vừa chạm vào mắt tôi, dường như không cần tôi dùng lực nhét vào; nó đã trực tiếp đi vào nhãn cầu của tôi.

Trong mắt có một tia nhức nhối, một cảnh tượng xoay tròn nhanh chóng hiện ra trước mặt.

Thôn Nhân Hòa, Tiểu Quỷ, Quỷ Sai, Núi Chu Phong, Quán trọ Tử Ÿong, Trấn Cản Thi, Phong Đô, Thành phố vui chơi Nhi đồng, Minh Giới…

Những hình ảnh luân chuyển đó là quá khứ của tôi, quá khứ gắn liền với quỷ nhãn.

Ngay sau đó, tôi hiến nhiên cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó, có thứ gì đó trong cơ thể đang nói với tôi: “Mẹ kiếp, Đồng Đồng;sao cô lại vô dụng đến vậy, bây giờ mới lấy lại được quỷ nhãn!”

Ồ, tôi đã nhầm, đây không phải là thứ gì đó, đó là hình nhân màu đỏ.

“Tôi rất nhớ cô.” Sau trận chiến ở Minh Giới, tôi đã ngầm hòa giải với nhân hình màu đỏ, xà cách một thời gian dài, tôi thực sự rất nhớ.
` “Ơ, ơ, ơ, có phải cô học lỏm được thứ gì đó, trong cơ thể có một hơi thở đang hòa quyện tuôn chảy” Hình nhân màu đỏ hét lên.

Tôi bật cười, giơ hai tay lên và đặt trước mắt.

Tất cả sức mạnh biến mất đi nay đã trở lại, ngoài ra tôi còn có tâm pháp, huyết tà thuật của nhà họ Tống, sức mạnh trở lại giống như linh hồn trở lại vậy, cảm giác vô cùng viên mãn.

Hai bàn tay nắm chặt trước mắt.

Tôi bây giờ mới là con người thật của tôi.

Đồng Đồng đã trở lại rồi!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui