Chồng Ma Của Em


Đối diện với hộp tro cốt mà dập đầu ba cái nặng nề.

Lão Quỷ, tôi đồng ý với ông, sẽ chăm sóc con trai ông thật tốt, sẽ không để anh ta lâm đường lạc lối nữa, sẽ không để cho anh ta giãm lên vết xe đổ nữa.

Ông cứ yên tâm, mà đi thôi…
“Cô Đồng, cảm ơn, đời này của ông già này đã nợ cô quá nhiều rồi, sẽ có một ngày duyên số sẽ để cho chúng ta gặp lại nhau, tạm biệt cô Đồng…”
Tạm biệt, cô Đồng Một màn ở trên núi Chu Phong ngày đó, lại hiện lên trước mắt lân nữa.

Lão Quỷ che chở trước tôi, Lão Quỷ bị trúng hai chiêu hắc cầu của Sỉ Mi, quay đầu còn nở nụ cười cuối cùng với cô, cơ thể tan thành từng mảnh nhỏ, sau cùng tan biến trước mặt tôi, ông ấy nói: “Cô Đồng, tha thứ cho Tiểu Sỉ đi..”
Tha thứ cho Tiểu Sỉ đi…
Có thể sống một cuộc đời này, gặp được cô, được làm bạn với cô, là vinh hạnh của ông già này.

Đừng có vì tôi mà đau khổ, đừng có vì tôi mà buồn bã, đừng có vì tôi mà thù hận bất cứ ai.

Tương lai tôi không còn cách nào mà bảo vệ được cô nữa rồi.

Cô Đồng, tạm biệt.

Tạm biệt…
Lần này, chỉ sợ, thực sự là vĩnh biệt rồi.

Gió thổi qua trên đầu tôi, giống như cánh tay thô ráp đây gân xanh của ông cụ đa hiền từ mà vuốt nhẹ đầu tôi.

Sau đó, toàn bộ, đều yên lăng.

Tôi yên lặng ngây người trong chốc lát, sau đó đứng dậy, dùng tay xoa xoa đôi mắt.

“Vật nhỏ…” Lãnh Mạch đứng phía sau gọi tôi.

Tôi nhảm mắt lại, khịt khịt mũi, lúc này mới quay người, nhìn về Si Mị: “Giờ bắt đầu nghỉ thức hiến tế đi”
Sỉ Mi sửng sốt: “Em cho phép thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, anh là con trai của Lão Quỷ, sức mạnh của ông ấy đương nhiên là của anh” Tôi nhàn nhạt nói.

Giữa tôi và Lão Quỷ có mối liên hệ đặc biệt, cho dù là Lãnh Mạch và Sỉ Mị có lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể nghe được cuộc trò chuyện vừa nấy giữa chúng tôi.

“Sau khi hiến tế thì sao?” Si Mị lại hỏi, vẻ mặt căng thẳng: “Em sẽ không cần tôi nữa sao?”
“Không, sau khi làm xong nghi thức hiến tế, chúng ta năm bắt thời gian mà lên đường đi.”
Lần này, tôi vừa nói ra, Lãnh Mạch và Si Mị đều kinh ngạc.

“Vật nhỏ, em còn để cho anh ta đi cùng chúng †a sao? Em động kinh à? Hay là não hỏng mất rồi?”
Lãnh Mạch chất vấn tôi.

Tôi có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại: “Ý nghĩa của Lão Quỷ đối với tôi như là người thân vậy, tôi sẽ tuân theo lời hứa giữa bọn tôi, chăm sóc tốt con trai của ông ấy”
Nửa câu cuối cùng, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía Sỉ MỊ.

Từ trên người Sỉ Mị, có thể tưởng tượng được hồi trẻ Lão Quỷ đã anh tuấn như thế nào, mới có thể sinh ra được một đứa con trai như Si Mị, nhưng mà đứa con trai này…
Sỉ Mi oán hận cha mình như vậy, nhưng mà ông ấy lại lân này lần khác cầu xin tôi, đầu tiên là tha cho Sỉ Mị một mạng, bây giờ thái độ của Sỉ Mị vân y như cũ, Lão Quỷ còn cầu xin tôi, chăm sóc cho con trai ông ấy.

Cái gọi là tình cha như núi, đại khái chính là thế này đi.

Hốc mắt tôi lại ươn ướt, không mở mắt, đi sang một bên, không muốn nói chuyện với Sỉ Mị nữa.

Có lẽ Si Mị đã cảm nhận được gì đó, đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó đi đến giữa trận pháp.

Bắt đầu nghi thức hiến tế, xung quanh cơ thể Si Mị có một dòng khí màu đỏ rất mạnh mẽ, tro cốt trong hũ bồng bềnh trôi ra, chuyển động thành một vòng xoáy, tro cốt cứ xoay tròn không ngừng ngay trước mặt tôi, tôi giống như nhìn thấy được khuôn mặt mỉm cười của Lão Quỷ, nhìn vào tôi, ánh mắt hiền từ dịu dàng, cuối cùng, hơi gật đầu với tôi, biến mất giữa làn gió, hòa vào trong cơ thể Sỉ MỊ.

Tôi nhằm mắt lại, yên lặng truy điệu cho Lão Quỷ.

Lão Quỷ, đi đường, bình an.

Nửa tiếng sau, nghi thức hiến tế đã kết thúc.

Sỉ Mị điều chỉnh xong khí tức, rời khỏi trận pháp, liếc mắt sang Lãnh Mạch: “Bây giờ, anh có dùng mười thành sức mạnh, cũng không chặc đánh lại tôi rồi”
Lãnh Mạch nở một nụ cười vô cùng khinh thường.

Tôi đứng khỏi tảng đá, giọng điệu bình tĩnh mà nói: “Nếu như không có việc gì nữa, vậy thì đi thôi”
“Em thực sự, đồng ý đưa tôi theo sao?” Si Mị lại hỏi tôi.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tuân theo lời hứa” Không muốn nhiều lời, tôi rời khỏi sơn động trước.

Bọn tôi đi ra khỏi hang động lúc trước, tôi nhảy xuống trước trong hang động đầy các loại yêu quỷ, có oan hồn, ma quỷ, tôi lập tức lấy kiếm Trảm Thi ra.

Lãnh Mạch và Sỉ Mị lần lượt đi xuống, Sỉ Mị nói: “Đồ ngốc, đợi đã!”
Tôi nhíu mày, dừng vung kiếm.

Toàn bộ quỷ quái trong sơn động đều lần lượt quỳ xuống: “Đại Vương, ngài thực sự muốn vứt bỏ cho chúng tôi sao? Ngài thực sự không cần giang sơn vĩ đại của ngài nữa sao? Ngài thực sự không muốn khôi phục lại như xưa nữa sao? Ngài thực sự vì một người phụ nữ mà vứt bỏ kế hoạch chúng ta đã sắp xếp cả ngàn năm hay sao?”
Sỉ Mi trâm mặc.

“Đại Vương” Một một yêu tỉnh có khuôn mặt rất kỳ lạ tiến lên ôm lấy đùi Sỉ Mị: “Đại Vương, nếu như ngài muốn đi, vậy thì chúng tôi phải làm sao đây? Chúng tôi nên đi đâu đây? Sau này chúng tôi phải sống như thế nào đây?”
Si Mi nhìn những người đó, trong ánh mắt hiện lên một tia không muốn, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay con yêu tinh kia: “Xin lỗi”
Anh ta là một người đàn ông có tình có nghĩa, đối với anh em rất có tình có nghĩa, chỉ để những sự tổn thương lại cho người thân.

Lão Quỷ…
“Chắc chăn anh vân cần thời gian để tạm biệt với đàn em của mình, chúng tôi ra ngoài sơn động đợi anh” Tôi mở miệng nói.

“Không cân” Sỉ Mị lập tức quay về phía tôi, giống như là lo lắng tôi sẽ đổi ý không đi cùng anh †a nữa vậy, đứng lên, nói với đám quỷ xung quanh: “Mọi người đều là anh em đi theo bổn vương đã hàng nghìn năm rồi, bây giờ là bổn vương nợ các người, mấy nghìn năm rồi, đã mấy nghìn năm chúng ta đều bày kế để thống trị được thế giới này, bổn vương bồng thấy mệt mỏi, chúng ta cũng không có cơ hội để trở lại như ngày xưa nữa, mọi người, nếu như các người còn tin bổn vương, thì nghe một câu của bổn vương, nên đầu thai thì phải đi đầu thay, lưu luyến trần thế thì hãy đi làm cho xong những chuyện mà các người còn lưu luyến đi, thế giới này, cho dù không cần thống trị các người cũng sẽ yêu nó thôi, đều tan hết đi.”
“Đại Vương!” Toàn bộ quỷ quái trong động đều quỳ xuống, lần lượt rơi lệ.

Sỉ Mị nhắm mắt, quay người, bước nhanh đến phía cửa của hang động.

Chờ đến lúc chúng tôi đi ra khỏi hang động, trong hang động truyền ra tiếng gào khóc.

Chúng tôi dựa theo bản đồ của Tiểu Giai, đi xuyên qua hang động, đi thắng về phía trước.

Trên đường đi, bầu không khí không còn cãi nhau như trước nữa, Si Mị đi phía sau, buông mặt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, Lãnh Mạch nắm bắt cơ hội mà mỉa mai Sỉ Mị, nói bây giờ Sỉ Mị còn muốn làm tình địch của anh, thực sự là chuyện viển vông, Si Mị cũng không đáp trả lại, người rất an tính.

Tôi cũng muốn mình yên lặng mà đi, bỏ lại hai người đàn ông phía sau một đoạn, đi về phía trước.

Đi không lâu, phía trước xuất hiện một ánh sáng, ánh sáng vô cùng chói mắt.

Tôi lấy tay che mät lại, sau khi thích ứng với ánh sáng này, mới phát hiện hóa ra ánh sáng này là do một rừng quýt màu vàng hội tụ lại mà thành, một rừng quýt tập hợp lại một chô, trên cây kết đầy quả quýt, đặc biệt đồ sộ.

“Đồng Đồng, là ảo cảnh, đừng bị mê hoặc”
Tiếng của Hồng Hồng truyền đến.

Lúc này tôi đã định thần lại, lại nhìn một cái nữa, làm gì có rừng quýt vàng óng nào nữa, trước mắt không có gì hết, thậm chí cả một cây quýt cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui