“Đừng nghe cô ta nói nhảm.” Lãnh Mạch lạnh lùng ngất lời con ma nhỏ: “Những con người đã nuôi dưỡng cô, giỏi nhất chính là mê hoặc lòng người, đồ vật nhỏ, trong lòng em nghĩ thế nào thì làm thế đó, không được dao động, nếu không trong tương lai, em nhất định sẽ bị rất nhiều thứ mê hoặc”
Lãnh Mạch nói cũng đúng, con người nên kiên trì với việc bản thân đã quyết, nhưng, con người cũng có lúc không thể nhìn thấy toàn diện, ngộ nhố tôi trách lầm con ma nhỏ này thì sao?
“Em rốt cuộc có muốn làm điều đó hay không” Lãnh Mạch cực kỳ không kiên nhẫn nhìn tôi.
Vốn dĩ anh ta dùng tay trái khống chế con ma nhỏ, nhưng có thể do anh ta đang tập trung vào tôi lại cộng thêm sự mất kiên nhẫn nên đã lỏng tay một chút, con ma nhỏ liền lợi dụng thời cơ này, cả người tỏa ra luồng khí đen dữ dội, vùng mình thoát ra khỏi lớp băng.
của Lãnh Mạch và điên cuồng lao về phía tôi.
Cô ta cực kỳ hung dữ, mặc dù Lãnh Mạch đã đuổi kịp cô ta, nhưng tôi vẫn bị sự hung hãn của cô ta làm cho hoảng sợ, tôi theo bản năng lùi về phía sau, cơ thể tôi vừa vặn va phải bia mộ, lúc cô ta sắp lao đến gần tôi, lớp băng của Lãnh Mạch lại một lần nữa bao bọc xung quanh người cô ta, tôi thở ra một hơi: “Lãnh Mạch anh nói rất đúng, tôi nên kiên trì việc mà bản thân đang làm! Bây giờ tôi sẽ….aaa!
Tôi còn chưa nói xong, đột nhiên có hai cánh tay thò ra từ trong bia mộ, nắm chặt lấy eo của tôi, giây tiếp theo liền kéo tôi vào trong bia mộ Vào giây phút cuối cùng, tôi chỉ nhìn thấy Lãnh Mạch đã nghiền nát con ma nhỏ kia một cách dữ dội, sau đó nhìn sang chỗ tôi, đưa tay ra với lấy tôi, nhưng, trước mắt tôi tối sầm lại và biến mất.
Tôi ngã một cú rất mạnh xuống đất, là một sàn nhà rất cứng.
“Hahahahal” Trong không trung truyền lại tiếng cười lớn của con ma nhỏ.
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, nơi mà tôi đang ở giống như một hang động ở dưới núi, xung quanh đều là bức tường bằng đá, không gian rất nhỏ, tôi chiếm một diện tích tương đối lớn, một nơi cách tôi không xa có một cái lỗ, tôi mơ hồ ngửi thấy mùi nhang, trên tường treo một cái biển rất nhỏ, trên đó viết vài chữ gì đó nhưng quá nhỏ tôi nhìn không rõ, mà tôi cũng không thể di chuyển được, bởi vì con ma nhỏ mặc chiếc váy trắng với mái tóc dài đang đứmg trước mặt tôi, chắn trước tấm biển nhỏ đó.
“Hahaha, vị vua cao quý của Minh giới thật là ngu ngốc, ngay cả cái trò lừa đảo này mà cũng không phát hiện ra, vẫn là tôi diễn xuất quá đạt nên đã lừa được anh ta, hahahahal”
Con ma nhỏ cười lớn, vẻ mặt không che dấu được sự đắc ý: “Vị vua trẻ tuổi đó còn non quá, chỉ hiểu mỗi quy tắc của Minh giới, làm sao anh ta có thể biết được những trò người lừa ta gạt của thế giới loài người chứ? Chị nói có đúng không, người ký khế ước yêu quý của tôi”
Tôi chợt hiểu ra: “Ý cô là, con ma trong bức tranh vừa nãy, chỉ là một…phân thân của cô?”
Cô ta nghiêng nghiêng đầu: “Xem ra chị còn thông minh hơn vị vua trẻ tuổi kia nhiều”
“Cô!” Tôi suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu: “Cho nên tảng đá có hình bia mộ kia cũng là do cô dựng lên? Bức tranh kia cũng là do cô cố tình sắp đặt?”
Cô ta không nói gì mà chỉ cười lớn.
Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy!
Chẳng trách tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là điểm này, nếu như bia mộ trong bức tranh kia chính là bia mộ của cô ta, vậy thì một bia mộ có liên quan đến tính mạng cô ta quan trọng như vậy, cô ta nhất định sẽ sắp đặt rất nhiều cạm bẫy để che dấu bia mộ đó, nhưng bức tranh kia lại được bày ở phòng khách, một vị trí rất nổi bật, bây giờ nghĩ lại, đây rõ ràng là một một sự cố ý để thu hút tôi và Lãnh Mạch, cố ý để tôi và Lãnh Mạch đi vào trong bức tranh, cố ý dùng con trùng ăn thịt người để phô trương thanh thế, tất cả những gì mà cô ta làm, đều là vì thu hút sự chú ý của tôi và Lãnh Mạch và muốn dụ tôi đi đến trước bia mộ, để cô ta dễ dàng ra tay!
Lại quay ra nhìn hang động này, vừa tối vừa khô, chỉ có một cái lỗ duy nhất để truyền mùi nhang từ bên ngoài vào, mọi thứ đều trở nên rõ rằng rỉ “Vì vậy đây mới là nơi thực sự đặt bài vị của cô, cái tấm biển nhỏ kia, chính là bài vị của cô” Tôi chỉ về phía mà cô ta luôn đứng chắn ở phía sau.
“Không sai, đến lúc này thì chẳng có gì phải giấu giếm cả” Cô ta vuốt tay, quan sát tôi “Thế nào, xem ra bây giờ chị không còn sợ hãi như vừa nấy nữa rồi, là đã chuẩn bị tốt cho cái chết và từ bỏ sự kháng cự ư?”
“Haha” Tôi bật cười, mọi sự nghi ngờ đã được làm sáng tỏ, khi tôi tìm thấy bài vị thực sự của con ma nhỏ, đúng như những gì cô ta nói, tôi không còn sợ hãi mà bình tĩnh hơn vừa nấy rất nhiều: “Vậy thì, tôi hỏi cô lần cuối cùng, những lời cô nói về chuyện trên xe buýt đều là giá sao”
“Hahahaha! Cô ta ngước đầu lên cười lớn “Đương nhiên là giả rồi! Điều ngu xuẩn nhất nhất của con người chính là người khác tùy tiện nói một câu, họ lại vì nó mà rung động trái tìm mình, vì vậy thế giới loài người mới đầy sự tham lam như vậy, con người ấy mà, ngu xuẩn đến cực điểm!”
Tôi không lên tiếng, đợi cô ta cười đủ rồi cô ta mới nói với tôi: “Nói thật với chị, lúc trên xe buýt tôi quả thực có ý định đối phó với chị, nhưng xe buýt cách trung tâm pháp lực của tôi quá xa, mặc dù tôi đã tu luyện thành tiểu tà tiên, nhưng giống như những gì mà vị vua của Minh giới nói, tôi chỉ là một tà tiên mới nhập môn, năng lực vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi khoảng cách đặt bài vị, cho nên tôi chỉ có thể cảnh cáo chị không được đến.
Còn về thế giới ảo trong rừng.
lẽ nào ý định giết người rõ ràng như thế mà chị không cảm nhận được? Nếu như để chị đi vào trong thôn, thì hơi thở của vị đại nhân mà chị mang trên mình cũng sẽ theo đến, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến khả năng của tôi, huống hồ..
Con ma nhỏ cố tình dừng lại, đảo mắt liên tục nhìn tôi “Huống hồ cái gì” Tôi hỏi cô ta: “Dù sao tôi cũng là người sắp chết rồi, lẽ nào không thể để tôi biết rõ mọi chuyện trước khi chết sao?”
*OK” Không ngờ con ma nhỏ lại nói ra một câu tiếng anh: “Nói thật cho chị biết, người ký khế ước đối với vị vua Minh giới kia, là một vật rất quan trọng, một khi người ký khế ước chết đi, cũng có nghĩa là..”
Ẩm!
Đỉnh hang động đột nhiên rung lên dữ dội, tiếng ồn rất lớn, những lời nói phía sau của con ma nhỏ bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào, tôi không nghe thấy, hang động sụp đổ, những hòn đá trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống, tôi theo bản năng ôm chặt lấy đầu mình, sau một lúc, không còn đá rơi xuống nữa, tôi ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào, người tôi đã được bao quanh bởi một bức tường băng dày, trên đỉnh đầu cũng vậy, lớp băng trong suốt và cứng rắn bảo vệ tôi ở giữa, sống mũi tôi bất giác hơi cay cay.
B đang từ trên đỉnh núi bay xuống vì tôi nhìn thấy một người đàn ông.
“Lãnh Mạchl” Tôi lớn tiếng gọi anh ta.
Cùng với ánh sáng trắng chói lóa, anh ta giống như một vị vua cứu thế từ trên trời rơi xuống, đáp trước mặt tôi, nhưng không hề quay đầu lại, chỉ bình thản nói một câu: “Người phụ nữ ngu ngốc, thật khiến người ta phải lo lắng”
Tôi vội vàng lau nước mắt, khịt khit mũi, cười toe toét sau lưng anh ta: “Tôi biết anh nhất định sẽ đến cứu tôi mà!”
.