Chồng Ma Của Em


Người lính ngã xuống đất, bị khí thế vừa rồi của Hồng Hồng cho choáng váng.

Mặc dù coi Hồng Hồng như một cái tôi khác, nhưng tính cách của Hồng Hồng rất khát máu và muốn chém giết, một trận đấu nhỏ như vậy, cô ấy cũng suýt chút nữa đã giết người.

Nhưng mà điều tôi không ngờ là hiện tại thực lực của cô ấy đã tăng lên rất nhiều, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được sát khí và uy lực mạnh mẽ của cô ấy, và kỳ lạ hơn nữa, khoảnh khắc Hồng Hồng nhảy ra khỏi cơ thể tôi, tôi thực sự cảm thấy máu huyết của mình và sinh lực cũng bị rút đi, cho dù trước đây Hồng Hồng ra ngoài, tôi cũng vì không chống đỡ được Hồng Hồng mà sức lực và sinh lực bị kiệt quệ, nhưng lần này lại như vậy, dù tôi có thể chống đỡ được, sức lực vẫn bị rút đi.

Có lẽ là do trước đó từng làm việc đó với Lãnh Mạch, tinh thần kiệt quệ nên mới có ảo giác này.

Ba người lính khác nhìn thấy như vậy liền dừng lại, chỉ vào Hồng Hồng: “Cô là loại quái vật gì vậy?”
Hồng Hồng xem thường nhìn chung quanh: “Chính là đám lâu la các người, toàn bộ lên hết đi là được rồi”
Tôi đứng đẳng sau nhìn theo bóng lưng Hồng Hồng, không khỏi nhíu mày.

“Mặc kệ cô là yêu quái vật! Dám sỉ nhục chúng tôi, đi chết đi!” Ba tên lính còn lại đồng thời xông về phía Hồng Hồng.

Hồng Hồng cười lạnh một tiếng, lập tức xông lên.

“Hồng Hồng, đừng làm họ bị thương!” Tôi hét lên với Hồng Hồng.

Nhưng Hồng Hồng vần không nghe lời tôi, ba tên lính cầm kiếm đã bị cô ấy đánh gục xuống đất, mất khả năng chiến đấu nhưng Hồng Hồng vẫn không buông tha cho bọn họ, năm đấm tiếp tục rơi xuống trên người bọn họ, ba người bị Hồng Hồng sôi trào đánh cho hôn mê.

“Hồng Hồng!” Tôi hét lên một tiếng, nhanh chân bước đến, từ đẳng sau túm lấy cô ấy: “Đủ rồi”
Cô ấy lại trở tay lại đánh tôi, tôi chặn năm đấm của cô ấy bằng kiếm trảm chỉ, hai sức mạnh to lớn chạm trán tạo ra tiếng nổ vang, cô ấy có gì đó không đúng lắm, tôi liền hét lên với cô ấy: “Cô rốt cuộc là làm sao vậy?”
Hồng Hồng dừng một chút, sát khí hừng hực dần dần tan biến.

“Cô làm cái gì vậy? Sát khí lớn như vậy để làm gì? Bọn họ cũng chỉ là muốn đấu thử với tôi mà thôi.” Tôi lớn tiếng nói với Hồng Hồng.

Hồng Hồng không trả lời tôi, chỉ ngẩng đầu nhìn một chỗ sau lưng tôi.

Tôi cũng quay đầu nhìn theo, trên đài cao, Lãnh Mạch khoanh tay đang đứng ở đó, ánh mắt ngưng tụ, nhìn Hồng Hồng, Hồng Hồng cũng đang nhìn Lãnh Mạch!
Sự thù địch của Hồng Hồng đối với Lãnh Mạch ngày càng lớn, có thể nói răng bởi vì những người lính này là binh lính của Lãnh Mạch, cho nên Hồng Hồng mới trở nên tức giận với những người này như vậy sao?
“Đủ rồi Hồng Hồng, quay lại đi” Tôi nói.

Hồng Hồng khịt khịt mũi một cách tức giận rồi vụt vào người tôi.

Trong vòng chưa đầy một phút, ngoại trừ người lính sống sót trước đó, bốn người còn lại đều nôn ra máu và hôn mê bất tỉnh.

Cả quảng trường im lặng.

Tôi nhanh chóng nói với Lãnh Mạch: “Mau cho người chữa trị cho bọn họ.”
Đồng thời, tôi cũng cất tiếng gọi Lục Quy.

Lãnh Mạch đứng đầy, giơ tay lên, bác sĩ phía sau lập tức xông lên, gặp phải một tên quân nhân đang hôn mê, bác sĩ kêu lên: “Nội tạng đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, Vương, e sợ rằng phải phâu thuật gấp và dùng Phượng Hoàng Đan.”
“Phượng Hoàng Đan là linh dược rất hiếm gặp, sản lượng rất ít rất ít Lục Quy nói.

Cần phải sử dụng Phượng Hoàng Đan để điều trị, điều này cho thấy mức độ thương tích của người lính này nặng như thế nào.

Tôi lo lắng xoa xoa thái dương, Hồng Hồng thật sự không có cách nào kiềm chế được.

Lãnh Mạch không quan tâm thuốc có quý hay không, xua tay nói với bác sĩ: “Cố gắng hết sức để cứu cậu ta”
“Vâng!”
Bốn người lính đang hôn mê đều được khiêng xuống bằng cáng, người còn được đỡ đi ngang qua tôi, với đôi mắt bão táp nhìn tôi: “Cô rốt cuộc là quái nhân gì vậy? Hình người màu đỏ trong người cô rõ ràng có mục đích không tốt, cô tiếp cận vui của chúng tôi rốt cuộc là có mưu đồ gì?”
“Tôi dám có mưu đồ gì với vua của các anh chứ?” Tôi lắc đầu bất lực: “Tên anh là gì?”
“Đường Dịch” Người lính nói.

“Vừa rồi có thể tiếp được kiếm trảm thi của tôi, anh cũng coi như là có thực lực, chỉ là sau này phải nhớ, kiếm chính là mạng sống của anh, không thể tuỳ tiện ném đi” Tôi nói với anh ta.

Người lính lại liếc nhìn tôi, sau đó gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Sau đó anh ta được đưa đi.

Tôi vò đầu bứt tóc, làm binh sĩ của Lãnh Mạch bị thương thành như thế này,những người lính này không tìm tôi trả thù là tốt rồi, làm sao còn chịu phục tôi đây?
“Còn ai muốn đấu với cô ấy?” Lãnh Mạch nói trên bục cao.

Vân muốn đánh…
Tôi méo mặt nhìn Lãnh Mạch, dùng ánh mắt hỏi anh, không đánh nhau có được không?
Lãnh Mạch chưa kịp trả lời tôi thì có người phía sau nói: “Tôi tới.”
Tôi lo lăng quay lại, người nói đang bước ra khỏi đám binh lính, anh ta là người lính duy nhất có ba thanh kiếm trên thắt lưng, anh ta đi tới trước mặt tôi với vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi tên là Đường Khinh, Đường Dịch, là em trai của tôi, cũng là người bị cô đánh bại, tôi cũng muốn thử sức với cô, đại soái ở trong người ẩn giấu quái vật.”
Người đàn ông này khác với năm người lính trước, tính tình điềm đạm, biết kiềm chế sức mạnh, không thể khinh thường.

“Được” Vì lý do này, tôi chỉ có thể đối mặt, nhưng là sẽ không dùng Hồng Hồng nữa: “Chúng †a đấu kiếm pháp đi”
Đường Khinh dừng lại: “Ô? Có nghĩa là nói cô sẽ không dùng hình người màu đỏ kia nữa?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần dùng thanh kiếm trong tay đấu với anh.”
Đường Khinh hơi kinh ngạc, suy tư một chút rồi nói: “Nếu như cô không dùng hình nhân màu đỏ mà trực tiếp dùng kiếm đấu với tôi, nếu đánh bại tôi, vậy thì, toàn bộ chúng tôi sẽ quy phục cô.”
“Những gì anh nói đối những người kia có tác dụng sao?” Tôi hỏi anh ta.

“Tất nhiên, tôi từng là thủ lĩnh của họ” Anh ta nói.

Thì ra là vậy, thế này vừa hay, có thể giảm bớt được không ít chuyện.

Tôi nhìn Đường Khinh và nói với anh ta: “Rút kiếm ra.”
“Tôi là kiếm khác sử dụng ba kiếm, đại soái, nếu như cô và vương nếu có loại quan hệ thân thiết nào đó, tôi cũng sẽ không nương tay nể tình đâu, chúng tôi cần không phải là người dựa vào nhan sắc mà trở thành đại soái, sẵn sàng chết chưa, đại soái”
Sẵn sàng chết?
Tôi mỉm cười và lắc đầu mà không có bất kỳ câu trả lời nào.

Từ lúc bước vào thế giới ma quỷ kỳ quái này, tính mạng của tôi có lúc nào không treo lơ lửng trên không đâu, có lúc nào không sẵn sàng chết đâu?
So với những người lính này, có lẽ họ chưa từng trải qua sinh tử, tất cả những gì tôi trải qua, e răng còn nhiêu hơn họ.

Đường Khinh rút kiếm, đầu tiên rút một thanh ra và cảm xuống đất, sau đó rút hai thanh còn lại bằng cả hai tay.

Trên thanh kiếm của anh ta có những ký hiệu rất phức tạp, nhưng những người có loại ký hiệu như vậy thường có khả năng đặc biệt.

Tôi chuyển sang câm kiếm bằng cả hai tay, và cũng niệm các chiêu thức của kiếm.

Tôi vần luôn luyện tập tâm pháp của nhà họ Tống, Tống Tử Thanh cũng đã dạy tôi một số phương pháp sử dụng kiếm trảm chỉ, đối mặt với Đường Khinh, cho dù đối phương có thủ đoạn kỳ quái, tôi cũng có thể đối phó được.

Một tia sáng trắng mờ nhạt phát ra từ thanh kiếm trảm thi, và luồng sát khí dần dần tràn ra.

Hồng Hồng định xông ra đánh nhưng tôi không cho, lần này cô ấy đã dễ nói chuyện hơn và đồng ý một cách khác thường.

“Tôi dường như đã đánh giá thấp cô.

Đường Khinh nhìn kiếm của tôi nói: “Không ngờ cô lại có một thanh cổ kiếm”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui