Chồng Ma Của Em


Người nói chuyện chính là Lục Quy, Lục Quy nói với con Bạch Hổ: “Anh Bạch Hổ, Cự Mãng dù sao cũng là vua của dòng sông.

Nếu anh giết nó, dòng sông sẽ bị chiếm lĩnh bởi những tiểu yêu ma quỷ quái khác, điều này sẽ ảnh hưởng đến cân bằng sinh thái của Minh Giới, sau này có thể dẫn tới những vấn đề rất lớn”
Cự Mãng cũng nhìn qua đây, mắt nó rung lên khi nhìn thấy Lục Quy, sau đó, ngay lập tức trở nên yếu ớt khi đối mặt với con Bạch Hổ, cúi đầu và không nói nữa.

Có chút kỳ lạ, Cự Mãng này còn sợ Lục Quy hơn Bạch Hổ?
Bạch Hổ buông Cự Mãng ra ném nó xuống nước, Cự Mãng nhanh chóng bơi đi, Bạch Hổ quay lại nhảy lên bè phía sau: “Con rùa hôi hám, chuyện của lão tử cần anh quản sao!”
Lục Quy vừa cười vừa đưa cá cho Bạch Hổ: “Anh muốn ăn sống hay nấu chín?”
“Ăn cái rắm!” Bạch Hổ hung tợn nói, nhưng vẫn căn cá sống ăn.

Tôi cũng đi tới, nhìn thấy vài vệt máu đỏ trên bộ lông trắng của Bạch Hổ, tôi nghĩ anh ta bị thương, tôi sửng sốt, tôi nhảy qua bè lao vào người anh ta để kiểm tra: “Bạch Hổ, anh có bị thương không?!”
“Gô bới rận sao!” Bạch Hổ rũ rũ lông, hất nước lên mặt tôi, sau đó cũng không động đậy, cũng không đẩy tôi ra, cứ như vậy để tôi dày vò lông tóc anh ta.

Tôi lôi kéo một hồi, mới phát hiện không phải máu của anh ta, Bạch Hổ không bị thương, là máu của Cự Mãng bản lên người anh ta, mới yên tâm ngồi trên bè/Lão hổ thối, ai bảo anh do tôi, làm tôi rơi xuống nước! Tôi suýt nữa bị Cự Mãng ăn mất rồi đấy! Còn toàn thân ướt sũng!”
“Cô nếu như kinh hãi đến Cự Mãng còn có thể ăn được cô, vậy cũng không cân tới đảo Cô Lâu Biển Đỏ cái gì nữa” Bạch Hổ khit mũi.

Tôi tức giận nhìn anh ta chăm chằm, tâm trạng anh ta tốt đến lạ, anh không thèm đếm xỉa đến tôi mà cúi đầu ăn cá của mình.

Lục Quy đưa cho tôi con cá nướng, tôi ăn một cách thản nhiên, người tôi sũng nước và lạnh, trong ba lô vần còn một bộ quần áo để thay, tôi quay lại chiếc bè phía trước, cởi chiếc áo khoác ướt ra, định dứt khoát tắm một cái là được rồi, đang định cởi quần áo ra, chợt nghĩ ở đây còn có đàn ông, quay lại nhìn Bạch Hổ, Bạch Hổ đang nhìn chăm chăm tôi không chớp mắt… bả vai tôi đã lộ ra, tôi nhanh chóng mặc lại quân áo: “Bạch Hổ, anh đang nhìn cái gì đấy!Đồ háo sắc!”
“Với cái vóc dáng cứng nhắc không phân biệt được trước ngực sau lưng như cô, có cái gì mà nhìn?” Bạch Hổ khit mũi, sau đó dời tâm mắt đi chỗ khác.

Con hổ này không chỉ là xấu tính, mà còn háo sắc nữal Tôi nhanh chóng cởi bỏ áo quần và nhảy xuống nước.

Cự Mãng vừa bị Bạch Hổ xử lý xong, có lẽ cô †a cũng không dám lại nữa, tôi ở trong nước mặc sức tắm rửa một lúc rồi mới quay lại, Bạch Hổ đang nhắm mắt quay lưng về phía tôi, hình như nó đang ngủ, cũng coi như là anh ta biết điều đấy!
Sau khi mặc quân áo vào người, cả người sảng khoái hơn rất nhiều, vì vậy tôi quay trở lại bè và nghỉ ngơi.

Sau khi trải qua chuyện Cự Mãng, giữa đường cũng không có chuyện gì khác, chúng tôi lênh đênh trên sông suốt hai ngày hai đêm, ăn cũng trên bè, hai ngày sau, khi tôi còn đang ngủ, Hồng Hồng gọi tôi: “Đông Đồng, có một ngôi làng phía trước!”
Tôi lập tức ngồi dậy.

Không xa phía trước, thật sự xuất hiện một ngôi làng, có đèn sáng lên.

“Quá tốt rồi! Dựa theo các nói trên bản đồ, thì đi qua ngôi làng này là Biển Đỏ!” Tôi vui mừng nhảy dựng lên.

Bây giờ tôi còn 6 ngày nữa.

Bạch Hổ bị tôi đánh thức, mở mắt ra xác nhận suy nghĩ của tôi: “Chúc mừng, đây đúng là thôn Biển Đỏ”
“Khi lên bờ, Bạch Hổ, anh có thể về nhà rồi” Tôi thản nhiên hỏi.

Bạch Hổ không nói lời nào.

Quá phấn khích nên tôi nhanh chóng chèo thuyền đến gần làng và dừng lại bên bờ.

Có một vài người phụ nữ đang giặt quần áo bên sông, họ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, họ hỏi tôi từ đâu đến và tôi đến đây để làm gì, tôi nói vài câu rồi lên bờ.

Bạch Hổ cũng đi theo, ngạo nghề phía sau tôi, những người Minh Giới cũng không biết Bạch Hổ, Sợ tới mức chạy về thôn.

Tôi đi về phía ngôi làng và sắp đến lối vào phía trước của bảng chỉ dân làng thì quay đầu lại, Bạch Hổ vấn theo sau tôi.

“Thân thú đại nhân, anh đi theo tôi làm gì? Anh mau trở về đi, anh đi theo toi như vậy, người trong ngôi làng này còn không hận không thể giết tôi sao.”
Bạch Hổ hung dữ nhìn tôi chăm chăm, sau đó, cơ thể anh ta dần dần co rút lại, cuối cùng biến thành một con chó nhỏ lông trắng! Anh ta ngẩng đầu lên và nói với tôi: “Bây giờ thì được rồi, đúng không?”
Hai mắt tôi trợn trừng như sắp rơi ra ngoài: “Bạch Hổ, anh… định theo tôi vào thôn làm gì?”
Anh ta khịt mũi không trả lời tôi mà chủ động đi về phía lối vào chính của làng.

Tôi không thể hiểu được con hổ này là đang nghĩ gì, vì vậy tôi đuổi theo nó.

Bạch Hổ biến thành chú chó trắng siêu đáng yêu, đi đăng trước läc đầu ngoe nguẩy cái đuôi, nhiều người dân xúm lại xem nó, có người còn trêu chọc nó, Bạch Hổ mặc kệ dân làng, đi qua đám đông rồi quay đầu lại và đợi tôi.

Quên đi, không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng không quản được Bạch Hổ đi đâu, hiện tại cần tìm một chỗ ăn một bữa, sau đó bổ sung lương khô, rồi đi Biển Đỏ.

Bạch Hổ và tôi tìm một nhà hàng để đi vào, trong nhà hàng này không có nhiều người, có một người đàn ông đội mũ rơm to đang ngồi trong góc uống rượu một mình, bên kia có hai ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Tôi cũng gọi một số đồ ăn, đĩa thịt được đặt dưới đất cho Bạch Hổ ăn, anh ta ăn đồ của mình.

Lúc bắt đầu ăn không có gì, nhưng đến giữa bữa, tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình từ phía sau, tôi liếc nhìn ra phía sau, chính là người đàn ông đội mũ rơm.đang nhìn tôi không chớp mắt.

Mí mắt phải của tôi đột nhiên nhảy lên kịch liệt, trong lòng luôn có dự cảm không lành, ăn mấy miếng liền phát hiện người ở bàn bên cạnh cũng đang cố ý hoặc vô ý nhìn mình.

Họ đều đang nhìn tôi, lý do là gì?
Quán ăn này khiến người ta khó chịu, tôi nói nhỏ với Bạch Hổ: “Mau ăn đi, ăn xong thì đi”
Do thân phận hiện tại của anh ta, Bạch Hổ cũng không nói chuyện với tôi Tôi đứng dậy trước khi bữa ăn kết thúc, nhưng khi tôi đứng lên, những người khác trong quán ăn cũng đứng lên, đồng thời, tiểu nhị của quán ăn đã đóng cửa lại.

Tôi nheo mắt nhìn những người xung quanh: “Các người là ai?”
“Người lấy mạng cô.” Một trong số họ nói.

“Lấy mạng tôi? Tôi hình như không biết anh”
Tôi năm chặt thanh kiếm trảm chỉ trong tay áo.

Người đội mũ rơm ngước mắt lên nhìn tôi: “Đương nhiên cô không biết chúng ta, nhưng là tôi biết cô, đại soái của Chí Tôn Vương, Đồng Đồng.”
Những người này thực sự biết tên danh tính của tôi?!
“Các người rốt cuộc là ai?” Chẳng lẽ hành tung của tôi bị bại lộ rồi?
Người đàn ông đội mũ rơm đứng dậy, từ từ cởi bỏ chiếc áo choàng bên ngoài, chiếc áo choàng rơi xuống đất, để lộ bộ giáp anh ta đang mặc, bộ giáp đen và biểu tượng đầu lâu trên ngực.

Anh ta nghiêng đầu cười nói với tôi: “Tên tôi là Ngân Huyết, đại soái của Minh Vương”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui