Bồn đài phong ấn chứa đây máu, trong máu có cả chân tay chặt vụn.
Thành bồn có ký hiệu lạ và cả trận pháp nhỏ đang sáng leo lắt.
Dì có nói cần tế phẩm trinh nữ để tạo ra kiếm thần, liên hệ với bồn máu này không lẽ… Tống Lăng Phong đã tạo được một thanh kiếm thần nữa? Kiếm thân đã bị Tống Lăng Phong mang đi rồi?
Nhưng trận pháp chưa biến mất, xác chết chưa xử lý, xét thấy giống với có việc gấp cần đi vội hơn.
Giả dụ Tống Lăng Phong tạo kiếm thần ở đây và rồi bỗng cảm nhận được chúng tôi cứu Lưu Nguyệt, ông †a bỏ lại kiếm thần chưa chế tạo xong để đuổi theo chúng tôi.
Vậy thì chắc hẳn thanh kiếm thần mới đó…
vân còn trong bồn!
Nhìn cái bồn máu ngập thịt người, tôi quyết tâm xắn tay áo thò tay vào bồn máu.
Đúng như tôi dự đoán, đáy bồn có một thanh kiếm!
Tôi câm chuôi kiếm rút kiếm ra khỏi bồn máu.
Máu chảy xuống theo chuôi kiếm nhỏ vào giày của tôi.
Thân kiếm nhỏ dài đen sì không có phản quang hoàn toàn trái ngược với kiếm trảm thi sáng ngời xinh đẹp.
Nhưng mà thanh kiếm này toả ra hơi thở quái lạ và sự sắc bén mà kiếm trảm thi không có.
Tôi mới câm kiếm đã cảm thấy vô cùng thân quen.
Kiếm run trong tay tôi như đang cổ vũ tôi.
Đúng rồi, cảm giác này là hoàn toàn đúng.
Thanh kiếm này… Không phải kiếm mới, mà là kiếm cũ.
Là kiếm thân!
Là kiếm thần mà quỷ thần đã từng sử dụng, tôi đã từng vô tình nhỏ một giọt máu vào nó!
Mặc dù tôi nhìn ra nhận ra đây là kiếm thần hôm ấy tôi nhìn thấy, nhưng thật ra nó vẫn khác khá nhiều.
Tôi vung thanh kiếm, máu đọng trên kiếm được vung sạch chỉ còn sót lại mấy giọt nhỏ.
Thanh kiếm bỗng vô cùng tà ác như có rất nhiều đôi mắt đang nhìn tôi.
Lưu Nguyệt thấy vậy hỏi: “Ngày xưa đã có rất nhiêu tế phẩm và hồn ma chết dưới lưỡi kiếm, bản thân nó đã rất tà ác rồi.
Giờ Tống Lăng Phong lại hiến tế trinh nữ cho kiếm thần, thanh kiếm thần này càng càng tà đạo hơn.
Cô phải cẩn thận đấy Đồng Đồng, kiếm quá tà ma sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng người dùng kiếm.
Cô phải thật tỉnh táo đấy”
“Ừ tôi biết rồi” Tôi không để ý nhiều đến sự nghiêm trọng trong câu nói của Lưu Nguyệt.
“Dính máu con gái bà, bà phải đập nó!” Dì Tống điên dại đẩy Lưu Nguyệt lao vào cướp kiếm tôi đang cầm.
Tôi né người không cho bà ta lấy kiếm: “Dì bình tính đi”
“Dì không bình tĩnh được! Cháu bảo dì bĩnh tĩnh thế nào! Thanh kiếm này đã giết con gái dì! Thanh kiếm này là kiếm tà! Đồng Đồng, cháu cũng được xem như người nhà họ Tống vậy mà cháu lại định dùng thanh kiếm tà như này ư?” Dì Tống hét to định cướp kiếm.
Tôi nhăn mày nhìn kiếm trong tay.
Thanh kiếm này không chỉ nhuốm vô số máu của trinh nữ mà xét từ góc độ nào đó còn giết Tống Mộc Âm, giết chị ruột của Tống Thiên Ngân, giết chị họ tôi…
Thanh kiếm nhuốm máu vô số người… tôi vân định dùng nó ư?
“Phá thanh kiếm này đi Đồng Đồng! Đừng để thanh kiếm này hại người nữa!” Dì Tống thét lên.
“Thanh kiếm này nhận máu của cô, cô phá nó được thật” Lưu Nguyệt nói.
Tôi lắng lặng nhìn kiếm thần.
Sau này nhớ lại nếu lúc đó tôi phá thanh kiếm thân này, có lế là những đau thương và chia kìa sẽ không còn xuất hiện nữa…
Nhưng tôi nếu được chọn lại, e là tôi vân sẽ chọn như bây giờ.
“Kiếm tốt hay xấu quyết định bởi người dùng kiếm.
Thanh kiếm này là vũ khí chiến đấu tốt nhất hiện giờ của cháu, cháu không phá được” Tôi nhìn dì và Lưu Nguyệt.
“Cháu điên à Đông Đồng! Cháu định dùng thanh kiếm giết người này ư! Cháu bị kiếm ăn mất trái tim rồi đúng không!” Mắt dì đỏ lừ nhìn tôi đầy thù hận: “Nếu cháu dùng thanh kiếm này vậy cháu không còn là người nhà họ Tống nữa! Cháu là kẻ thù của dì! Cháu là kẻ đã giết con gái dì! Rồi dì sẽ bảo Thiên Ngân giết cháu!”
Tôi thông cảm cho tâm trạng mất con của dì nên không trả lời, cũng không trách dì mảng tôi.
Tôi chỉ nhăm mắt mặc niệm cho những linh hôn chết oan trong lòng.
Mong mọi người an nghỉ, tôi sẽ cầm kiếm giết mọi người trẻ thù cho mọi người.
Mặc niệm xong tôi lấy cái vỏ kiếm trảm thi ở trong cũng bị Lãnh Mạch giết, Lãnh Mạch mới có được năng lực Xích Băng, hiện giờ cũng là năng lực mạnh nhất của Lãnh Mạch còn gì? Hai chuyện có gì khác nhau đâu! Mấy người này suy nghĩ buồn cười ghê!” Lưu Nguyệt tức đến run cả vai.
Nhắc đến mẹ Lãnh Mạch là tôi lại càng không muốn nói nữa.
Tôi ra ngoài trước: “Chúng ta mau đi tập trung với nhóm Lãnh Mạch thôi.”
Sau khi tôi và Lưu Nguyệt ra khỏi căn phòng đó, dì cũng đuổi theo ngay hăm hằm cả đường với chúng tôi.
Lưu Nguyệt rất bực, ngoảnh lại hét vào mặt bà ta: “Nếu bà thấy chúng tôi ngứa mắt, cảm thấy chúng tôi là kẻ thù của bà vậy thì bà đi một mình đi! Có giỏi thì đừng đi theo chúng tôi nữa!”
“Tôi phải đi theo các cô! Có chết cũng phải đi theo các cô! Tôi phải chứng kiến các cô chết tôi mới yên †âm!” Dì Tống ngập tơ máu mắt trông dữ dăn kinh người.
Tôi cũng rất khó chịu về cái chết của Tống Mộc Âm, dì quá đáng cũng thông cảm được.
Nếu không vì những cái đó, tôi sẽ không để yên cho người khác chửi tôi như vậy.
Chúng tôi mới đi ra khỏi lối đi đã nghe có tiếng bước chân..