Chồng Ma Của Em


“Tôi muốn sống nhưng tôi..” Tử Hinh nước mắt lưng tròng trông vẫn rất thanh tú đáng yêu trông rất đnág thương.

Tiếc là chúng tôi không phải những người dễ mềm lòng hay bị hút hồn.

Lãnh Mạch lại nhấc tay, kiếm của binh lính cũng nhận lệnh nhấc lên nhäm chuẩn ngực Tử Hinh.

“Được rồi tôi nói” Tử Hinh hết chịu nổi nghiến răng nói: “Kẻ âm mưu các ngài rất quen, ngài ấy là…”
Lời nói đã đến đầu môi mà bỗng nhiên Tử Hinh không nói nữa, trợn con mắt và rồi đầu cô ta nổ bùm trước mät chúng tôi!
Lãnh Mạch, Diệp Hàn và Si Mị đứng gần dính máu khắp người, tôi đứng sau họ cũng bị băn khá nhiều.

Tình hình thay đổi quá đột ngột, tất nhiên Tử Hinh cũng đã chết!
“Nhìn kìa!” Tống Tử Thanh bông chỉ chỗ nào đó: “Cái đèn.”
Chúng tôi nhìn theo, ngọn đèn Tử Hinh cầm cũng nổ sau khi đầu Tử Hinh nổ.

Chúng tôi đã chứng kiến cảnh này khi đánh nhau với sứ giả cầm đèn của chủ điện Minh Vương.

Sứ giả cầm đèn chết đèn cũng biến thành tro bụi, đèn biến thành trọ bụi ắt sứ giả cầm đèn cũng chết.

Cơ vẻ như có một mối liên hệ đặc biệt nào đó giữa sứ giả câm đèn và ngọn đèn.

Lãnh Mạch lau sạch mặt, cởi và thay chiếc áo sơ mi dính máu, binh lính mặc cho anh chiếc vương bào màu đen.

“Tiếc thật lại đứt manh mối rồi” Tôi nhìn cái xác không đầu dưới đất, lắc đầu: “Kẻ âm mưu kia tàn nhân thật, những người trung thành với gã như thế mà gã bảo giết là giết ngay được, gã chẳng hề xem họ là người.”
Binh lính lôi cái xác xuống.

Tộc trưởng của tộc Dược Sư mặc áo màu xanh qua đây với Lưu Nguyệt.

“Vương, chắc hắn kẻ âm mưu đang thao túng cái đèn này” Tộc trưởng của tộc Dược Sư nói chuyện tôn kính với Lãnh Mạch.

“Tôi cũng đoán thế, kẻ âm mưu đó quan sát mọi đường đi nước bước của chúng ta, kể cả sứ giả câm đèn qua đèn” Lãnh Mạch không tự xưng là vương trước mặt tộc trưởng mà nói chuyện ngang vế.

“Định cậy miệng sứ giả cầm đèn e là rất khó, có vẻ như chúng ta đành phải tính toán theo tình hình thôi”
Tộc trưởng tộc Dược Sư nói tiếp.

Lãnh Mạch ra lệnh: “Chỉnh đốn đội ngũ, đến tập hợp với quân đội ở dưới chân Lôi Thành”
Mấy đại soái bên cạnh Diệp Hàn nhận lệnh lùi xuống.

Chỉ còn lại mấy người chúng tôi, tộc trưởng tộc Dược Sư nhìn tôi băng cặp mät quan sát rồi mỉm cười: “Nghe danh không băng gặp mặt, cô bé đúng là có phong thái của nữ hiệp.”
Nữ hiệp…
Tôi xua tay: “Cháu chỉ là người bình thường, ngài mới có phong thái ấy chứ.

Kế sách mà Lưu Liêu mang đến giúp chúng cháu rất nhiều, ngài làm chúng cháu vô cùng thán phục.”
“Đừng khách sáo thế, chú tên Lưu Uý cháu có thể gọi chú là chú Uý.

Cảm ơn cháu đã cứu con gái út Lưu Nguyệt nhà chú.”
Tộc trưởng của tộc Dược Sư này có khuôn mặt tuấn tú, tính cách khiêm tốn, rất nghiêm túc khi nói chuyện với phận con cháu chúng tôi.

Ông ấy đem đến cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái như làn gió nhẹ phả vào mặt.

Tôi đã có cái nhìn tốt với với ông ấy so với lân đầu, mỉm cười lễ phép với ông ấy: “Lưu Nguyệt là bạn tốt của chúa, cứu cô ấy là chuyện đương nhiên thôi Huống hồ cô ấy từng giúp cháu rất nhiều, chuyện cỏn con đó có đáng gì.”
“Nguyệt Nhi rất hay nhắc đến cháu qua thư, con bé bảo con phát triển rất nhanh rất hay xuất hiện kỳ tích khiến người khác giật mình.

Giờ xem cháu đúng là một cô bé đầy kỳ tích, bảo sao mà Những và Chung Nhiễm lại đặt nhiều tiên cược vào cháu như vậy.

Cháu xứng đáng với sự kỷ vọng của họ.” Lưu Uý nói “Cảm ơn chú” Tôi sờ mũi ngại ngùng vì được khen “Cha không biết đấy chứ lúc cô ấy chặt tay Lạc Nhu ở thành Minh Vương trông ngầu mà ngang ngược thế nào đâu!” Lưu Nguyệt vẫn khoác tay cha cô ấy kể qua chuyện ở chủ điện Minh Vương cho ông ấy nghe.

Chắc hẳn Lưu Uý cũng rất thân với ông Chung Nhiễm, khi nói chuyện có nhắc đến họ, mà ông ấy cũng biết khá nhiều về tôi.

Ông ấy cho tôi vài đề nghị về tu luyện chiến khí và nội lực, vừa hay cũng đúng là cánh cửa mà tôi mãi không bước qua được, rất có ích với tôi.

Tôi vô cùng cảm kích cứ cảm ơn liên tục.

Lãnh Mạch vân khoanh tay đứng im lặng một bên, tôi nheo mắt cười trò chuyện với Lưu Uý một hồi lâu mới nhìn sang Lãnh Mạch.

Trời ơi cái mặt đó của anh phải gọi là đần thối, nhìn tôi băng ánh mắt lạnh lùng làm tôi sợ túa mồ hôi cúi găm mặt không dám nói gì nữa.

“Cháu Đồng?” Lưu Uý đang hỏi về tình trạng cơ thể sau khi thất khiếu chảy máu, thấy tôi không trả lời bèn gọi thêm: “Cháu sao thế?”
“Nói tiếp đi” Lãnh Mạch nói chậm cho tôi thấy.

Không dám nói nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui