Tôi có hơi cạn lời: “Sao cơ? Tôi chỉ bị thương nhẹ mà đã truyền khắp nơi rồi sao, thế này thì cái bản mặt mo của tôi biết đặt ở nơi nào nữa?”
Hàn Vũ bị tôi chọc cười, cười nửa miệng rồi nói với tôi: “Qua đây, tôi sẽ bät mạch cho cô.”
Tôi vô cùng ngoan ngoãn đưa cổ tay cho anh ta.
Một lát sau, Hàn Vũ lớn tiếng nói: “Cô đã mang thai rồi sao?” Câu nói này thu hút ánh mắt của rất nhiều binh sĩ xung quanh tôi.
“Suyt!” Tôi vô cùng xấu hổ.
Sau khi Đồng Sênh nghe thấy tôi mang thai cũng lại chạy tới, vốn đã lừa được thăng bé rồi, nhưng lần này thăng bé chết tiệt kia, cho dù có thế nào cũng không chịu rời khỏi tôi, khiến tôi dở khóc dở cười.
Cuối cùng vấn là Lãnh Mạch làm người xấu đi tới gây sức ép, mới ép được Đổng Sênh rời đi, kêu nó tới họp với phân đội nhỏ mà anh đã điều tới.
Tôi thở dài một hơi thật lớn: “Thế này cũng thiệt tình..”
“Mang thai còn muốn tham gia chiến đấu, cô không muốn sống nữa sao?” Hàn Vũ gào lên với tôi.
Tôi kể cho anh ta nghe chuyện Lưu Nguyệt đã dệt một tấm lưới bảo vệ đứa nhỏ ở tử cung tôi cho anh ta nghe.
Hàn Vũ trợn trăng mắt: “Vậy thì đã sao? Nói trăng ra thì cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, thật sự coi mình là đàn ông sao? Cô liều mạng như thế làm cái gì?”
“Anh cũng biết tính cách của tôi rồi đấy, nếu như không thể đồng cam cộng khổ với các anh, thì tôi sẽ khó chịu muốn chết.
Đây đại khái là do đề tiện đi” Tôi nói đùa.
Dù sao thì việc tôi phải tham gia chiến đấu cũng là sự thật được định trước rồi.
Ngay cả Lãnh Mạch cũng từ bỏ việc tốn công khuyên can tôi, mà dẫn tôi theo bên cạnh.
Hàn Vũ càng không có cách nào khác, chỉ có thể khẽ lắc đầu một cái: “Thật sự thua cô luôn đấy, tôi và Huyền Vũ đều sắp thành bác sĩ riêng của cô rồi.”
Nhắc đến Lục Quy, Lục Quy mới thò đầu ra từ trong bao cổ tay, rồi cười với Hàn Vũ: “Không có bà nhà tôi ở đây, thì tôi chỉ là một con rùa bình thường, không phải là Huyền Vũ đâu, ngài Hàn Vũ ạ”
Trong tứ đại thánh thú thì Lục Quy là có lễ phép nhất, đồng thời tính cách cũng tốt nhất.
Tôi có hơi nhớ đến Bạch hổ.
Hàn Vũ lại nói với tôi vài câu nữa, cho tôi uống mấy loại thuốc rồi mới tha cho tôi.
Sau khi quân đội liên kết với nhau xong, cuộc trò chuyện giữa Lãnh Mạch và Sỉ Mị cũng kết thúc.
Si Mị chuẩn bị rời đi từ phía đông, còn chúng tôi sẽ đi từ phía tây.
“Đồ ngốc” Si Mị đi đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn về phía anh ta Bây giờ Si Mi đã không còn giống như trước nữa, anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ mà trước đó tôi đã tặng cho anh ta.
Đây là bộ đồ duy nhất mà anh ta từng mặc.
Áo lông chồn màu đen phủ lên người anh ta, cả người cưỡi trên con ngựa cao lớn uy mãnh, phía sau dân theo đại soái và quân đội, rất có phong phạm của vương giả, không hổ là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Xi Vưu vào vạn năm trước.
Khi thế bức người này cũng không người nào có thể so sánh được.
“Rất tuyệt” Tôi nói với anh ta.
Anh ta sững sờ, sau đó nhếch môi: “Hôm nay mặt trời mọc ở Minh Giới hay sao? Hiếm khi thấy cô không trêu ghẹo tôi đấy?”
“Người độc mồm là anh đấy được chưa, tôi vân luôn rất lương thiện”
“Cô còn lương thiện á? Không biết có bao nhiêu người bị cô làm tan nát con tim rồi, đồ ngốc không có lương tâm”
Tôi cười ha ha.
Anh ta cũng cười theo, đang cười rồi lại dân dần nghiêm túc, lại gọi tôi: “Đồ ngốc”
“Sao thế?”
Anh ta cực hiếm khi có bộ dáng nghiêm túc, nên tôi thấy hơi không quen.
Anh ta không nói mà lại im lặng.
“Gặp ở thành chính Minh Vương” Những lời muốn nói đã đến bên miệng, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vân không nói ra, mà chỉ nói đúng một câu này.
Giữa tôi và anh ta, cuối cùng vẫn không thể dây dưa được.
Tôi căn răng, cũng không nói gì mà cười với anh ta: “Được, gặp ở thành chính Minh Vương”
Sĩ Mị lại liếc mắt nhìn tôi, trong con ngươi mang theo vẻ lưu luyến, tôi cúi thấp đầu, giả vờ như không nhìn thấy.
Anh ta kéo dây cương ngựa, khi tôi nghe thấy tiếng vó ngựa rời đi, thì mới ngẩng đầu lên.
Bóng hình của người đàn ông rời đi trông thật cô đơn, ánh chiều tà ở phía chân trời vô cùng buồn bã, thật khiến con người ta đau lòng.
Tôi nhịn xuống mà không gọi anh ta.
Nếu thật sự đã không thương, thì đừng khiến anh ta sinh thêm bất cứ hiểu lầm gì đặc biệt nữa.
Nếu không sẽ lại càng khiến anh ta tổn thương hơn.
Việc này tôi hiểu rất rõ, cho nên tôi vẫn luôn xử lý cẩn thận mối quan hệ giữa tôi và anh ta.
Không nghĩ nhiều nữa, tôi cưỡi ngựa trở về tìm Lãnh Mạch.
Sau khi một phần quân đội rời đi cùng Si Mị, trên cơ bản phần còn lại đều ở bên chúng tôi.
Cách Lãnh Mạch, tôi nhìn thấy Đông Sênh đang đứng bên cạnh anh.
Đứa trẻ nhỏ nhắn ngửa đầu lên nghe anh nói.
Những người bên cạnh thăng bé đều là người lớn, nhưng lại phải nghe theo sự điều động của thăng bé.
Nên xử lý mối quan hệ giữa những người này như thế nào, thì đây chính là một bài thử thách rất lớn đối với Đông Sênh.
Nhưng cũng may có Lãnh Mạch ở bên giúp thăng bé.
Tôi nghe thấy anh nói với Đồng Sênh ngay trước mặt toàn bộ binh lính của tiểu đội đó: “Từ nay về sau, con chính là đại soái của bản vương, trên chiến trường, soái có quyền lợi tiền trảm hậu tấu.
Nếu ai không thuận theo sự sai khiến của con, thì dựa vào bản lĩnh của con, hắn có thể xử lý người đó, đúng không?”.