Hiện tại đôi mắt này của tôi, có thể nhìn thấy tất cả.
Loại chiêu thức ẩn thân này đối với người khác mà nói là chí mạng, nhưng đối với tôi mà nói thì đơn giản thôi.
Bởi vì chuyển động chậm của đôi mắt đã sớm nhìn thấu hướng đi của bọn họ.
Chỉ sợ kẻ chủ mưu sau lưng đó cũng khá kiêng dè khả năng chuyển động chậm của đôi mắt này.
Nhìn thấy hai sứ giả câm đèn đánh nhau với Lãnh Mạch ở phía trước.
Tôi đột nhiên có một loại ảo giác, rằng kẻ chủ mưu đó nhiều lần bám riết không tha, phái sứ giả cầm đèn tới, là vì muốn thử khả năng của đôi mắt này, để tìm ra được yếu điểm trong đôi mắt của tôi!
Lãnh Mạch rõ ràng cũng phát hiện ra được vấn đề này, anh không phí lời với hai người này nữa, mà tung ra một đại chiêu, hai sứ giả cầm đèn làm sao có thể chống đỡ được, đồng thời ngã xuống đất.
“Bắt” Anh ra lệnh cho binh lính.
Binh lính xông tới.
Hai sứ giả cầm đèn chống mình đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau, trong chớp mắt đã biến mất.
Khi biến mất còn mang theo ngọn đèn còn đặt trên mặt đất.
“Bọn họ chạy rồi” Tôi nói.
“Thưa vương, có đuối theo không ạ?” Diệp Hàn hỏi.
Lãnh Mạch lắc đầu: “Không, hai người này vốn không định tử đấu với chúng ta, chắc chăn đã chuẩn bị chạy trốn từ sớm rôi.”
“Thật kỳ lạ, bọn họ đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên rời đi, làm ra thanh thế lớn như vậy, lẽ nào chỉ là mồm thì to mà gan thì bé tí hay sao?” Diệp Hàn hỏi.
“Bọn họ tới thử chúng ta đó” Tôi nói.
Lãnh Mạch nhìn về phía trước và suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, anh đáp: “Cây đèn đó là thiết bị theo dõi.
Kẻ chủ mưu thông qua ngọn đèn đó để biết được cách thức chiến đấu của chúng ta.
Xem ra anh ta rất để tâm đến em đấy, nhóc con”
“Anh ta muốn theo dõi thì cứ việc theo dõi, dù sao thì em cũng có giấu diếm năng lực của mình đâu.
Lúc trước, cũng chưa từng nhìn thấy kẻ chủ mưu này coi trọng em như vậy.
Em vân cảm thấy anh ta sắp quyết định làm gì đó” Tôi nhìn về phía anh.
Sắc mặt của anh nặng nề, hơi quay đầu: “Thời gian của chúng ta đang rất gấp như cũ.
Việc phải làm hiện tại là thu lại những nội địa đó trước đã, rồi diệt Lạc Nhu và Tống Lăng Phong, sau đó mới tính chuyện sau này”
Đối với chúng tôi hiện tại mà nói thì cũng chỉ có thể như vậy.
Đội quân đi trước của chúng tôi dừng lại ở tòa thành này một khoảng thời gian rất dài.
Quỷ sai phụ trách kết nối trên đường, đã trở về báo cáo tình hình hai nhánh đội quân còn lại cho chúng tôi một lần.
Sự việc thuận lợi, hai đội quân khác cũng chia ra, tấn công hai thành phố khó công hạ được nhất trong đêm.
Thăng lợi ở trận đầu tiên, dường như đã báo trước một loại tương lai giữa chúng tôi và Lạc Nhu.
Thăng lợi này chỉ vừa mới bắt đầu.
Bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi sẽ liên tục chiến thăng đến khi chiến tranh kết thúc.
Đợi đến khi đội hậu cần tới nơi, thì Lãnh Mạch lại ra lệnh xuất phát tiếp.
Trong đêm tuyết rơi dài và tán loạn, chúng tôi lại khởi hành.
Quân đội của Lạc Nhu đã không còn tạo thành mối uy hiếp gì đối với chúng tôi nữa.
Chúng tôi vô cùng khí phách.
Đợi đến khi trời sáng, thì chúng tôi đã dừng lại trong tòa thành thứ ba đã đánh hạ được.
Lá cờ của Chí Tôn Vương một đường tung bay, bố cáo với thiên hạ về chủ quyền lãnh thổ Dựa theo giao ước với Lãnh Mạch lúc trước, thì cứ mỗi lần chúng tôi công hạ được một thành phố, thì đội quân của Không Vương sẽ tới thủ thành thay chúng tôi.
Lúc đầu, tôi còn sợ Không Vương sẽ ngồi mát ăn bát vàng, trực tiếp năm lấy thành phố của Lãnh Mạch.
Nhưng hiện tại, tôi đã dần dần hiểu ra được tại sao anh lại không lo lãng về chuyện này.
Đội quân của Lạc Nhu mạnh hơn đội quân của Không Vương rất nhiêu.
Ngay cả đội quân của Lạc Nhu chúng tôi còn chẳng sợ, mà lại đi sợ Không Vương hay sao?
Lãnh Mạch vô cùng chắc chăn về sự chênh lệch thực lực, cho nên anh sẽ không băn khoăn đến những chuyện này.
“Còn có thể chịu đựng được nữa không?” Lần xuất phát thứ tư, anh hỏi tôi.
“Em không sao, nhưng anh không cho binh lính nghỉ ngơi một chút sao?” Tôi dựa vào ngực anh và đáp.
“Sau khi công hạ xong thành phố duyên hải này, chúng ta sẽ ở lại nơi này nửa ngày” Anh nói.
Tôi gật đầu, nhăm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Trận chiến công hạ thành thứ tư, tôi và Lãnh Mạch cùng cưỡi trên một con ngựa, đồng thời không hề ra tay.
Trên thực tế, anh cũng không xảy ra chuyện bất ngờ gì.
Đội quân của anh trưởng thành rất nhanh, đã đến mức đánh đâu thăng đó rồi.
Thành phố ở vùng duyên hải này cũng không khó đánh chiếm bao nhiêu, rất nhanh cửa thành đã bị phá, trong thành Minh Quân quỳ trên đất đầu hàng.
Dựa theo thủ đoạn của Lãnh Mạch, thì tù binh không thể giữ lại, tất cả đều giết sạch.
Thành phố này còn có rất nhiều dân chúng.
Sau khi đội quân của chúng tôi tiến vào thành đã nhận được sự chào đón nhiệt liệt.
Không ít người dân còn tặng đồ ăn nóng cho chúng tôi.
Lãnh Mạch để đội quân nhận lấy, hơn nữa còn ra lệnh chỉnh đốn và nghỉ ngơi ở trong thành phố này.
Anh dân tôi đi tới đại điện chính trong thành phố này.
Binh lính đã thu dọn xong phòng ở hậu viện cho chúng tôi.
Lãnh Mạch xuống ngựa trước, sau đó ôm tôi xuống, không để hai chân của tôi chạm đất.
Vì chuyện này nên Diệp Hàn còn cười nhạo tôi, nói sợ răng sau này tôi sẽ không cần dùng chân nữa.
Hai tay của tôi ôm cánh tay của Lãnh Mạch, cảm thấy vô cùng hạnh phúc và ấm áp.
Nhưng sự ấm áp này chưa kéo dài được mấy phút.
Sau khi tiến vào phòng, anh bắt đầu lẩm bẩm một cách mất hứng: “Tại sao ba ngày vẫn chưa hết vậy, chẳng phải ông đây phải nghẹn đến ba ngày mới có thể động vào em được sao?”
“Khi ở trên ngựa đã nhịn rất lâu rồi, bây giờ còn phải nhịn nữa, bản lĩnh gì đó của Lưu Nguyệt đúng là rách nát, một cái lưới thôi mà cũng phải dệt đến ba ngày sao? Thật quá vô dụng!”
Tôi đảo trăng mắt nhìn lên trời, được anh ôm đặt lên giường, không nhịn được mà oán giận anh: “Lãnh Mạch, anh chính là Chí Tôn Vương đó, có thể đừng t*ng trùng lên não vào đúng thời điểm thống lĩnh đội quân đi đánh giặc được không?”
“Thống lĩnh đội quân có liên quan gì đến t*ng trùng lên não sao? Tại sao lại không thể t*ng trùng lên não được? Em có biết ở trên ngựa cái mông của em cứ cọ vào anh, khiến anh khó chịu đến thế nào không hả?”
Anh đè tôi lên giường, bàn tay chạm lên gương mặt tôi: “Nhóc con vô lương tâm, em tự mình sờ đi, xem anh cứng thế nào rồi.”.