Lãnh Mạch nhíu chặt mày.
“Nhưng quỷ thân hoàn toàn đánh không chết, cũng không có cách nào khiến cô ta bị thương, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?” Hàn Vũ hỏi.
†hân Hàn Vũ nói ra một vấn đề rất lớn.
Bây giờ tôi và Lãnh Mạch phối hợp lại, dùng hết sức mạnh mạnh nhất mới có thể miên cưỡng đánh bị thương Hồng Hồng, nhưng không có tác dụng thực chất gì, trong nháy mắt cô ấy đã hồi phục lại rồi.
Bạch Hổ nói đúng, trận pháp quỷ thần bất diệt, thì quỷ thân bất tử, mà quỷ thần bất tử thì trận pháp quỷ thần bất diệt.
Từ một loại mức độ nào đó để nói, thì quỷ thân tương đương việc có cơ thể bất tử và vô địch.
Trừ khi có thế lực mấy nơi liên hợp lại như một nghìn năm trước để đánh tan hồn phách của quỷ thần, thì ngược lại còn có thể kết thúc trận chiến này.
Nhưng muốn đánh tan hồn phách… Nói dễ hơn làm thì phải?
“Đồng Đồng” Đột nhiên có một giọng nói phụ nữ gọi tôi.
“Ai đó?” Tôi quay đầu lại tìm.
“Sao thế?” Lãnh Mạch đưa mắt nhìn qua: “Em nghe thấy gì sao?”
Tôi sững sờ: “Các anh không nghe thấy sao?”
“Không có, cô gái nhỏ, cô đang nói gì vậy?” Hàn Vũ nhìn tôi với vẻ mặt mờ mịt.
“Đồng Đồng..” Giọng nói đó lại vang lên.
“Gô là ai?” Tôi mở miệng.
Đám người Lãnh Mạch càng tò mò hơn.
“Là chị, Tống Mộc Âm, những người khác không thể nghe thấy chị nói chuyện” Cô gái nói.
Tống Mộc Âm?
Cả người tôi sững sờ, lập tức nhìn về phía Kiếm Thần trong tay.
Trong Kiếm Thần dường như có đôi mắt, đang nhìn chăm chăm vào tôi.
“Linh hồn của chị bị giam vào trong Kiếm Thần, không có cách nào đầu thai chuyển thế được.
Những oán linh và oan hồn trong Kiếm Thần này quá nhiều, xin lôi, chị phải tốn một khoảng thời gian nhất định mới có thể giành được quyền chủ động, rồi nói chuyện với em thông qua Kiếm Thần, mong răng chị vẫn chưa tới trễ như vậy” Tống Mộc Âm nói.
“Là Tống Mộc Âm” Tôi truyền lại lời nói của Tống Mộc Âm cho đám người Lãnh Mạch.
Mấy người Lãnh Mạch vô cùng thông minh, rất nhanh đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Chị vân chưa tới muộn đâu, em xin lỗi, em không thể cứu được chị, là em đã tới muộn” Tôi nói với cô ấy bằng giọng chân thành.
Cái chết của Tống Mộc Âm thật sự là điều tiếc nuối rất lớn.
“Việc này không thế trách em được, sinh tử có số, em không cần áy náy” Tống Mộc Âm đáp: “Bây giờ chị có được một tin tức quan trọng từ trong Kiếm Thân, rất có khả năng có thể đánh bại được quỷ thần, em phải nghe cho kỹ”
Cách đánh bại quỷ thần sao?
Tôi tập trung tinh thân: “Được, chị nói đi”
“Thực ra quỷ thân không chỉ được trận pháp quỷ thân hô trợ thôi đâu, sở dĩ quỷ thân có được sức mạnh, mạnh đến mức không người nào có thể địch được đó, còn có một phần nguyên nhân là từ vũ khí trong tay”
Vũ khí trong tay?
“Ý của chị là… trảm thi kiếm trong tay Hồng Hồng sao?”
“Đúng” Tống Mộc Âm lại nói: “Phải nghĩ cách hủy diệt trảm thi kiếm, thì mới có thể khiến năng lực của quỷ thần suy yếu đi rất nhiều.
Dựa vào em và Lãnh Mạch hiện tại, lại thêm cường giả các nơi, nếu mọi người cùng nhau xông lên, cũng đủ để đánh tan hồn phách của quỷ thần rồi”
Tại sao chúng tôi lại không nghĩ đến điểm này nhỉ?
Vũ khí đối với một chiến sĩ mà nói quan trọng biết bao.
Tôi đã từng mất trảm thi kiếm một lần, biết rất rõ giữa vũ khí và chiến sĩ có mối quan hệ mật thiết.
Nếu phá hủy trảm thi kiếm của Hồng Hồng, vậy thì Hồng Hồng còn có thể lấy gì đánh nhau với chúng tôi đây?
“Đợi đã, em vân còn một câu hỏi.” Kích động thì kích động, tôi vân còn lý trí: “Trảm thi kiếm đã từng được Chú Tạo Sư thần cấp Chung Nhiễm sửa qua, trên cơ bản không có cách nào phá hủy được, bọn em phải phá hủy trảm thi kiếm kiểu gì?”
“Nhà họ Tống có một khẩu quyết, có thể phá hủy bất cứ vật thể nào trên thế giới, chỉ là uy lực của nó quá mức lớn mạnh, nên vần luôn bị nhà họ Tống coi như cấm thuật cất vào kho.
Khi còn nhỏ, chị và Tống Tử Thanh đã từng tò mò lén chạy vào trong phòng tối, và nhìn thấy cấm thuật này.
Chị và anh ấy cũng đã học cấm thuật này.
Tống Tử Thanh lại vô cùng lợi hại, em có thể nhờ anh ấy giúp mình”
Tống Tử Thanh…
Mũi tôi chua xót: “Anh ấy bị Hồng Hồng đánh trọng thương, trên gương mặt của anh ấy, anh ấy..”
Tống Mộc Âm thật lâu không nói gì.
“Em xin lôi, em biết Tống Tử Thanh rất quan trọng với chị, em..” Tôi hé miệng, không biết nên nói tiếp như thế nào, vết thương vô cùng thê thảm đó của Tống Tử Thanh, rất có khả năng sẽ khiến anh ấy bị hủy dung…
“Đều đã qua rồi” Tống Mộc Âm cuối cùng cũng mở miệng: “Chị sẽ truyền lại cấm thuật này vào trong tim em, em cứ sử dụng đi”.