Trong hôn lễ, tôi chỉ nói một câu với Tống Thiên Ngân.
Cậu ta nói: “Chị, chúc mừng chị.”
Tôi nói: “Cảm ơn”
Có một vài sự phản bội không thể được tha thứ chỉ trong một sớm một chiều.
Sau khi hôn lễ xong xuôi, cậu ta lại cùng với tộc người lùn rời khỏi mà không nói một lời, bóng cậu ta hơi khom, trông có vẻ hơi cô độc, tôi thở dài một hơi.
“Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi” Lãnh Mạch ôm lấy tôi từ phía sau.
“Đúng vậy, đều sẽ tốt thôi” Tôi tựa sát vào lòng anh và nhìn lên bâu trời.
Đại khái nghĩ thế này, sẽ nắm chặt tay anh, bên anh đến lúc bạc đầu.
Sau đó…
Tôi nhắm mắt lại và nói: “Lãnh Mạch, em mệt rồi, chúng ta về ngủ đi”
“Được” Anh ôm lấy hông tôi rồi bế bổng tôi lên và nói: “Vê quấn mền thôi.”
“Phải chăng anh đã hiểu nhầm ý em rồi..” Tôi trợn trắng mắt.
“Lẽ nào ý của em không phải là em rất yêu, rất yêu Lãnh Mạch, muốn cùng Lãnh Mạch quấn mền cả đời sao?” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, cười như không cười.
Cả đời…
Hai tay tôi ôm chặt lấy cổ anh rồi vùi người vào ngực anh và nói: “Muốn”
Xin lỗi, Lãnh Mạch.
E rằng em không thể bên anh cả đời.
Mấy năm nay tình hình sức khỏe của tôi càng lúc càng tệ, thường hay ho, bệnh, sốt, ngủ mê, mỗi lần ngủ mê là ngủ đến mấy ngày liên cũng không dậy nôi.
Lãnh Mạch tìm Hàn Vũ, Lưu Nguyệt, Lục Quy và rất nhiều người khác đến xem bệnh cho tôi nhưng vân không có cải thiện gì.
Lúc tôi sống đến năm thứ tư thì trước sự gạn hỏi của Lãnh Mạch, cuối cùng tôi cũng đã nói ra chuyện mình níu kéo thời gian.
Thật ra Lãnh Mạch thông minh như thế, anh đã sớm cảm giác được rồi, chỉ là vì tôi mãi không chịu nói, anh tôn trọng tôi nên mới không hỏi mà thôi.
Hơn nữa, giống như những gì mà tôi lo lắng, Lãnh Mạch tập hợp tất cả mọi người lại mở cuộc họp, anh thề phải tìm ra được cách để kéo dài tuổi thọ cho tôi.
Sở dĩ tôi luôn không chịu nói là vì tôi lo lắng chuyện này.
Tôi khuyên bọn họ.
“Trên thế giới này không có thứ gì có được mà không cần phải đánh đổi.
Tôi đã đánh đổi tuổi thọ của mình để có được một cuộc sống yên bình, đó là do tôi tình nguyện, tôi không hi vọng những người khác lại phải trả bất cứ giá đắt nào để đổi lấy tuổi thọ cho tôi nữa.
“Bất luận phải trả giá như thế nào thì anh cũng phải làm!” Lãnh Mạch nói.
“Lãnh Mạch…” Tôi nắm lấy tay Lãnh Mạch và nói: “Vốn dĩ em chỉ là một người bình thường, tuổi thọ không dài bằng người của Minh giới, không thể ở bên cạnh anh được bao lâu, nhưng anh đã từng nghĩ qua chưa, có lẽ em chết sớm một chút thì sẽ được đầu thai sớm một chút, như vậy anh có thể gặp được em của kiếp sau, không phải sao?”
“Chết sớm cái gì chứ! Đồng Đồng, anh nói cho em biết, trước khi anh chết thì em không được phép chết!
Không được phép!” Lãnh Mạch nắm chặt lấy vai tôi, mắt ửng đỏ, hét lớn với tôi.
Tôi vô cùng buồn, lập tức sà vào lòng anh rồi dùng sức ôm chặt lấy anh và nói: “Lãnh Mạch, anh đừng như thế, sau khi em chết đi thì anh nhất định phải sống thật tốt.”
“Sống gì chứ! Thế giới không có em thì anh sống còn có ý nghĩa gì!”
Tôi khóc không thành tiếng.
Tôi không muốn chết, đương nhiên là tôi cũng không muốn rời xa anh.
Tôi có khuyên Lãnh Mạch thế nào cũng không được.
Ngày hôm sau, anh dắt theo một đội người ngựa, chuẩn bị đi tìm kiếm bảo tàng của Ác Thú Vương, bọn họ đoán rằng trong bảo tàng của Ác Thú Vương có khả năng sẽ có thứ có thể kéo dài tuổi thọ của con người.
Lãnh Dục mới ba tuổi cũng đòi đi theo, thằng bé ngước đầu lên nói với Lãnh Mạch bằng vẻ vô cùng quật cường: “Con sẽ không để mẹ con phải chết, tuyệt đối không!”
Lãnh Mạch nhìn thẳng bé một lúc rồi kéo thăng bé cùng lên ngựa với anh..