Lãnh Mạch không thèm để ý đến tôi, đến hậu cung, cô thị nữ cuối đầu hành lẽ với Lãnh Mạch, nhìn thấy một chút cũng không ngạc nhiên, phản ứng nhanh nhất chính là chào hỏi tôi, gọi tôi là: “Minh Vương Phi đại nhân.”
Minh Vương Phi cái gì, làm tôi rất xấu hổ.
Lãnh Mạch một chân đạp mở cửa cung điện, vác tôi vào trong, một chân đóng sâm cửa, sau đó ném tôi lên giường, nhìn tôi sau đó bắt đầu cởi y phục.
Tôi trợn to mắt: “Đợi đã! Lãnh Mạch lẽ nào anh tính trực tiếp lăn lên giường sao?”
Lãnh Mạch dùng khuôn mặt trầm lặng trả lời thay cho câu hỏi.
“Không phải chứ! Em vừa hồi phục trí nhớ, em vừa mới quay vê mà, Minh Vương đại nhân, anh có thể cho.
em thời gian chuẩn bị chút chứ.
Ít nhất cũng một hai ngày các kiểu chứ”
Không quan tâm đến tôi, cúc áo đã cởi ra, lộ ra vùng ngực săn chắc của người đàn ông, anh bắt đầu cởi đến thắt lưng.
“Đợi đã!!!” Cái tốc độ này cũng nhanh quá rồi đó!
Tôi còn chưa thích ứng kịp nữa Anh ấy không đợi tôi, mà đã tụt quần, đè tôi trên giường.
Tôi vội vàng trốn anh ấy, chạy đến một cái giường khác: “Được, chúng ta tạm thời đừng nhắc đến vấn đề trì hoãn, anh đừng có quên, em là cơ thể mới đầu thai, em em em còn là xử nữ…”
Nói đến vế sau tôi vô cùng xấu hổ, âm thanh dần nhỏ đi.
Lãnh Mạch không kìm được, cười phát ra tiếng: “Ừ, em là xử nữ, một xử nữ có đứa con trai lớn”
Mặt tôi càng đỏ hơn, cuối đầu không dám nhìn anh: “Đây đúng là sự thật, cơ thể của em thực sự không có…A! Lãnh Mạch”
Bị anh bắt được rồi, anh ấy kéo cánh tay tôi quăng lên giường, sau đó cơ thể anh đè lên: “Em của kiếp trước hay kiếp này đều được, cơ thể của em vĩnh viên là của anh, muốn để những tên đàn ông khác được hưởng? Đừng có mà mơ! Từ lúc em sinh ra anh đã luôn dõi theo em, nếu như giữa đường có ai dám động vào em, anh sẽ giết chết hản! Rồi giết chết em”
Hèn gì từ lúc mình sinh ra không có vận đào hoa.
Nhưng mà có thể này dù sao cũng là lần đầu tiên, cho dù lúc trước kia tôi cũng rất thanh thuần, đừng nói đến bây giờ, muốn mở miệng cầu xin, Lãnh Mặc đã dùng miệng ngăn lời tôi muốn nói.
Sau khi xa cách một trăm năm, đây là nụ hôn của họ sau một trăm năm gặp lại Khóe mắt của tôi trong chốc lát ướt đâm, mặc kệ cái gì gọi là xấu hỏi, dùng hai tay ôm chặt Lãnh Mạch, chủ động đến gần anh ấy.
Có được sự đáp lại của tôi, Lãnh Mạch giống như điên lên, hai mắt cũng ửng đỏ.
Có bao nhiêu tình yêu, có thể đợi bạn được một trăm năm, tình cảm vân như cũ không hề phai nhòa.
Tôi cảm thấy tôi rất hạnh phúc, gặp được Lãnh Mạch, cùng anh ấy yêu đương Tôi cũng không hối hận về việc hi sinh tuổi thọ của mình cho việc chuyển dịch thời không, một trăm năm chờ đợi đổi lấy được những tháng ngày êm đềm ở bên nhau, cũng là đủ rồi.
“Đừng khóc.” Lãnh Mạch cũng cuối đầu nhìn tôi, sau đó dùng tay lau nước mắt của tôi.
“Lãnh Mạch, xa cách một trăm năm, em thật sự vô cùng nhớ anh, nhớ dến mức trong tim sắp phun ra máu rồi.” Tôi nước mắt rưng rưng nhìn anh.
Mặt anh đen thui: “Em dùng từ kiểu gì vậy? Nôn tim ói máu thích hợp dùng lúc này sao?”
“Được thôi, không ói tim phun máu nữa, là nôn không ngừng được.” Tôi nói “Nữ nhân đáng chết” Mặt anh càng đen hơn.
Tring phút chốc tôi bật cười, trong nước mũi thổi ra một cái bong bóng, Lãnh Mạch cuối đầu cản nhẹ vào cổ tôi: “Nếu như thật sự nhớ anh, thì biểu hiện tốt ở trên giường, để anh xem xem em rốt cuộc có bao nhiêu nhớ anh”
“Đồ lưu manh!” Tôi trừng anh.
Năm lần bảy lượt đều bị anh lột sạch, lần này lại lặp lại lần nữa, tôi than vấn: “Nhưng mà cơ thể này của em vân là xử nữ”.
Có khi nào tôi lại phải chịu đựng nổi đau này một lần nữa sao.
“Tại sao em không nghĩ sau khi đau đớn qua đi là cảm giác sung sướng đến cùng” Lãnh Mạch tức giận nói.
“Đồ xấu xa, về chuyện này đàn ông các anh mới sung sướng hơn.”.