Có một người trên thế giới này đối xử với bạn như thế còn tốt hơn ngàn vạn thứ khác.
“Lưu Nguyệt đâu? Tại sao tôi không thấy cô ấy?”
Tôi hỏi Dạ Minh.
“Cô ấy ở nhà, sắp sinh đứa con thứ hai nên không đến được.
Cô ấy để tôi thay cô ấy đến gặp em” Vẻ mặt của Dạ Minh tràn đầy hạnh phúc khi nhắc đến Lưu Nguyệt.
“Thế mà hai người đã có đứa con thứ hai rồi.” Tôi kinh ngạc thốt lên.
“Đó là đương nhiên.” Dạ Minh càng thêm tự hào: “Tôi tính gả con gái nhà tôi cho con trai em.
Nhóc con, em nghĩ như thế nào?”
Hóa ra nhà Dạ Minh có một cô con gái.
“Trong chuyện tình cảm, tôi sẽ không thay bọn trẻ làm chủ.
Tùy duyên đi” Tôi không thực sự ủng hộ việc định ra hôn nhân cho trẻ em dựa trên mối quan hệ giữa người lớn.
Cũng may lời của Dạ Minh chỉ là một câu nói đùa, anh ta cười ha ha: “Chờ em nhìn thấy con gái của tôi, chắc chắc em sẽ nóng lòng muốn con trai mình cưới con bé, ha ha hai”
Lãnh Mạch cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi: “Con gái nhà Dạ Minh tên là Dạ Tuyết, nhỏ hơn con trai chúng ta hai tuổi, trông con bé… rất xinh.”
Vấn đề này cũng có thể tưởng tượng ra được, vẻ ngoài của Dạ Minh và Lưu Nguyệt vốn đã cực cao, con của họ cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu.
“Hôm nào đó tôi với anh đến gặp Lưu Nguyệt đi.”
Tôi nói.
Dạ Minh vô cùng hào hứng nói: “Tốt, tốt! Vậy thì hai ngày nữa đi”
“Không được.’ Lãnh Mạch cät ngang: “Trong thời gian này, người phụ nữ này không được phép đi đâu hết”
Dạ Minh liếc nhìn Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, anh là đồ cầm thú, thật không dê dàng gì bé con mới khôi phục trí nhớ, hơn nữa cơ thể của cô ấy lại như mới.
Cho dù cả trăm năm rồi anh chưa chạm vào phụ nữ, anh cũng không nên bất mãn với dục vọng như vậy đi.
Làm bé con bị thương, tôi xem anh có chịu nổi không!”
“Anh sắp có đứa con thứ hai rồi.
Còn tôi đây ngay cả dấu vết của đứa thứ hai cũng không thấy.
Anh nói thật sự dê nghe đấy.’ Lãnh Mạch quát anh ta.
Đứa con thứ hai…
Tôi thực sự không thể quên được quá trình đau đớn khi sinh nở, bây giờ nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi.
Tôi co rụt cổ lại, vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Chúng tôi đang hàn huyên vài câu thì Hàn Vũ đi tới: “Cô gái nhỏ, một trăm năm rồi không gặp nhìn cô vân như vậy, vân là cái tính cách này.”
“Hàn Vũ.
Anh có khỏe không?” Tôi nhìn anh ta.
“Rất tốt:’ Anh ta mỉm cười nhưng tôi có thể nhìn thấy một chút u sầu xen lân trên gương mặt của anh ta Không đợi tôi hỏi thêm, anh ta nói: “Người nào đó bên trong sách cổ tiên tri cũng nhớ cô lắm.
Dặn tôi báo.
cho anh ấy ngay khi cô tỉnh lại.
Tôi nghĩ nếu cô tự mình thông báo cho anh ấy thì anh ấy sẽ càng vui hơn.”
Tôi nhất thời cười rộ lên và mở rộng vòng tay: “Đến đây đi”
Hàn Vũ cũng bật cười, sau đó ngón tay anh ta khế nhúc nhích, cuốn sách cổ tiên tri đập vào người tôi.
Tôi nhằm mắt lại và tận lực cảm nhận cảm giác phấn khích trước sự trở lại của cuốn sách cổ tiên tri.
Trôi nổi ở trong thế giới tâm linh tăm tối, xung quanh là những cuốn sách cổ tiên tri quen thuộc, tôi mỉm cười gọi: “Mộ Tu.”
Một người đàn ông với mái tóc ngắn màu đỏ xuất hiện đối diện tôi, trên người mặc chiếc áo khoác dài, đứng chắp tay sau lưng.
Tôi nghiêng đầu: “Mộ Tu.”
Sau một lúc im lặng, anh ta nói: “Chào mừng trở lại, cô nhóc.”
Lập tức tôi càng cười to hơn: “Đúng vậy, tôi đã trở về, anh có khỏe không?”
Anh ta thong thả đi về phía tôi, khi đến gần, dáng vẻ cũng dần rõ ràng: “Vấn là dáng vẻ trước đây.
Ở bên trong sách cổ tiên tri không già đi, cũng sẽ không bao.
giờ tiêu vong.
Nếu người giám hộ bên ngoài chết, người giám hộ tiếp theo sẽ xuất hiện.
Dù sao, tôi không bao giờ có thể rời khỏi cuốn sách cổ tiên tri này và tôi cũng không muốn rời đi.
Ở trong này, tuy răng nhàm chán nhưng lại vô cùng nhàn rồi.
Phải nói răng trong khoảng thời gian cô rời đi, tôi thực sự nhàn rồi trong một thời gian dài, thật sự không quen lãm.
Bây giờ cô đã trở về rồi, lại chuẩn bị bắt đầu gây rắc rối thôi.”.