Trên thế giới này không ngờ lại có loài người không thể nhìn thấy quỷ.
Lãnh Mạch cảm thấy rất khó tin.
Cha lấy một thứ mà Nhân giới gọi là “xe” ra bảo Lãnh Mạch ngồi lên.
Cả đoạn đường Lãnh Mạch đều rất hứng thú với chiếc xe này, Lãnh Hiên cũng rất kiên nhẫn giải thích cho Lãnh Mạch, dựa vào năng lực lĩnh ngộ của Lãnh Mạch rất nhanh đã có thể học được cách lái xe, IQ như thế này nếu ở Nhân giới có thể gọi là người nổi bật trong những người nổi bật rồi.
Lãnh Hiên đưa Lãnh Mạch đến nhà họ Tống.
Vợ Tống Vân Phi sinh được một người con trai, Tống Vân Phi đặt tên cho nó là Tống Tử Thanh.
Tống Vân Phi rất vui mừng, mời Lãnh Hiên đến nhìn, Lãnh Hiên thích trẻ nhỏ rất tự nhiên đưa tay ra chạm vào mặt của đứa nhỏ.
Nhưng, Lãnh Hiên thế mà lại bị đánh văng ra.
Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng này.
“Chuyện này..” Tống Vân Phi trợn to hai mắt.
Lãnh Hiên nhìn ngón tay búng ra mà tấm tắc khen: “Vân Phi, con trai ông thật tuyệt vời đó.
Vừa mới sinh ra đã có nội lực mạnh mẽ như vậy thì nhất định sau này sẽ là một nhân tài đáng kinh ngạc đấy.”
Tống Vân Phi cũng rất ngạc nhiên: “Thật sự không ngờ khi vừa mới sinh ra Tử Thanh lại có một lớp phòng ngự chắc chắn như vậy.
Mong rằng thằng bé sẽ giống như lời chúc may mắn của ông mà sẽ phát triển thành một nhân tài cùng với Lãnh Mạch của gia đình ông và trở thành hai cường giả mạnh nhất”
“Chờ Tử Thanh nhà ông lớn lên thì chúng ta đánh cược đi Vân Phi.” Lãnh Hiên nói.
“Ồ? Đánh cược cái gì?” Tống Vân Phi hỏi.
“Để Tử Thanh thi đấu với Mạch Nhi.
Nếu Tử Thanh thắng thì tôi sẽ tặng Tử thanh một vật gia truyên.
Nếu Mạch Nhi thắng thì ông tặng cho Mạch Nhi một phần quà.
Thế nào?”
Việc này vô hại, có thể nâng cao quan hệ giữa hai bên nên đương nhiên Tống Vân Phi không có ý kiến mà cười đồng ý: “Được”
Lãnh Hiên cũng cười và nói đùa: “Ông có nghĩ rằng một ngày nào đó, con trai ông và tôi sẽ cùng yêu một người phụ nữ không nhỉ?”
“Ha ha ha” Tống Vân Phi bật cười: “Nếu điều đó xảy ra thì nhất định tôi sẽ giúp đỡ Tiểu Lãnh Mạch”
“Ồ? Vậy tôi sẽ giúp đứa nhỏ Tử Thanh” Lãnh Hiên nói.
Lãnh Mạch nhíu mày không xen vào lời nói đùa của người lớn, nhưng trong lòng lại lắc đầu nghĩ sẽ không có ngày này, bởi vì anh sẽ không yêu phụ nữ.
Khi dùng bữa ở nhà Tống Vân Phi thì Lãnh Mạch cảm thấy Tống Vân Phi rất tốt với anh.
Hơn nữa Lãnh Mạch cũng rất lễ phép với Tống Vân Phi.
Nhưng Tống Lăng Phong đó cũng khá tốt, mọi người trong nhà họ Tống đều hiểu biết lễ nghi phép tắc và ông ấy không phải là kiểu người kiêu ngạo và tự cao tự đại như mọi người vẫn đồn thổi.
Sau bữa ăn, Lãnh Hiên đưa Lãnh Mạch trở về Minh Giới.
Hai ngày sau, Lãnh Mạch được tin từ cha anh nói rằng Tống Vân Phi đã bất ngờ qua đời rồi.
Nguyên nhân hình như là do Tống Vân Phi gặp vấn đề trong khi bế quan tu luyện nên không cẩn thận bị t†ẩu hỏa nhập ma, đã bỏ mạng rồi.
Lãnh Hiên đi dự đám tang nhưng không cho Lãnh Mạch đi cùng.
Dạ Minh chống cằm ở trong sân, nghe Lãnh Mạch kể về chuyến đi tới thế giới loài người.
Anh ta buột miệng hỏi câu hỏi mà anh ta quan tâm nhất: “Đồ ăn ở thế giới loài người thế nào? Có ngon không?”
Lãnh Mạch nhìn Dạ Minh bằng nửa con mắt: “Quả thật thứ cậu quan tâm nhất trên đời chỉ là đồ ăn thôi sao?”
Dạ Minh ậm ừ: “Lãnh Mạch, lần sau hai chúng ta sẽ đến thế giới loài người chơi đi.
Chỉ có tôi và cậu đi thôi, thế nào?”
“Bây giờ chúng ta vẫn còn quá nhỏ.
Đợi sau khi chúng ta hiểu biết về thế giới loài người, chuẩn bị kỹ càng rôi hãy đi” Lãnh Mạch nói.
Mặc dù cả anh và Dạ Minh đã sống hơn năm mươi năm, nhưng ở Minh Giới thì bọn họ chỉ là hai đứa trẻ mới lớn mà thôi.
Dù sao Dạ Minh cũng là người lạc quan, chỉ cần Lãnh Mạch hứa sẽ đưa anh ta tới đó là được chứ không cần phải sốt ruột là sẽ đi vào lúc nào nên anh ta vui vẻ đồng ý.
Lãnh Mạch cũng muốn đi đến thế giới loài người để rèn luyện nên anh định bụng sau khi Lãnh Hiên trở về thì sẽ tìm đến cha và hỏi thêm về thế giới loài người.
Cha cậu đưa cho anh một vài tấm thẻ, nói rằng những tấm thẻ này là tiền từ thế giới loài người và dạy anh những điều cơ bản và những điều cần chú ý ở thế giới loài người.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, hai ngày sau khi Lãnh Hiên dạy cho Lãnh Mạch những điều về thế giới loài người thì ông ta cũng đột ngột qua đời.
Vì Minh Vương Lạc Nhu rất thích Lãnh Mạch nên đã an táng cho Lãnh Hiên rất long trọng và đối xử rất tốt với gia đình nhà họ Lãnh..