Vì lý do này, Lạc Nhu đến gặp Lãnh Mạch và nói với anh: “Cha của cậu đã qua đời.
Bây giờ cậu là một đứa trẻ mồ côi rồi, nhưng điều đó không quan trọng.
Đã có tôi ở đây rồi, chỉ cần tôi còn ở đây một giây phút nào thì tôi vẫn sẽ lo lắng cho cậu từng miếng cơm manh áo.”
Trong lòng Lãnh Mạch không hề gợn sóng mà cũng không hề cảm động.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết rằng Minh Vương Lạc Nhu có lòng dạ tàn nhẫn và tâm cơ thâm sâu khó lường.
Cô ta nói bất cứ điều gì và làm bất cứ việc gì có mục đích, ngay cả vào lúc này.
“Vì vậy, từ ngày mai cậu hãy dọn vào cung điện và sống cùng tôi đi” Quả nhiên, Lạc Nhu nói tiếp.
“Cảm ơn ý tốt của Minh Vương nhưng tôi vẫn còn muốn thực hiện rất nhiều nguyện ước của cha tôi nên không tiện ở trong phủ của Minh Vương.
Có điều chỉ cần Minh Vương cần thì tôi sẽ cố gắng hết sức tới giúp ạ” Lãnh Mạch cúi đầu nói.
Lạc Nhu khit mũi hừ một tiếng: “Lãnh Mạch à, có lúc tôi phát hiện ra rằng thực sự cậu chỉ là một người thông thái rởm mà thôi”
Lãnh Mạch không nói gì.
Lạc Nhu giận dữ phất tay áo rồi bỏ đi.
Lãnh Mạch quỳ gối trên chiếu nhìn bia mộ của cha anh và cảm giác như lời nói của cha ngày hôm qua lại vang lên bên tai.
“Con trai, con là đứa con duy nhất trong gia đình họ Lãnh.
Mẹ con mất sớm, cha cũng chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha, đã không chăm sóc con được chu đáo.
Nhưng con phải nhớ rằng tương lai chỉ có con mới quyết định được những tháng ngày sau này của chính con.
Cha không thể nào đồng hành cùng con trong suốt quãng đời còn lại, con phải học cách tự chăm sóc bản thân và trở nên mạnh mẽ.
Chỉ bằng cách trở thành vị vua mạnh nhất thì con mới có thể bảo vệ tốt cho bản thân và những người mà con yêu quý.
Đối với con đường này, hãy mở rộng tham vọng của con và dựa vào Minh Vương làm điểm tựa.
Con trai, cha hy vọng trong tương lai con có thể trở thành vị vua mạnh nhất của Minh giới”
Đều trách anh, hôm qua nghe thấy giọng điệu của cha như vậy thì đáng lẽ ra phải đoán được là cha đã linh cảm rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện chẳng lành nên đã nói nhiều với anh như thế.
Tại sao anh lại không quan tâm đến cha nhiều hơn chứ? Tại sao, tại Sao…
“Lãnh lão đại, đừng buồn” Hàn Vũ bước tới, quỳ trên chiếu cùng với Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch vẫn không lên tiếng, cứ lặng lẽ quỳ như thế.
Thậm chí anh còn không biết tại sao cha anh lại đột ngột qua đời, thậm chí anh cũng không tìm ra nguyên nhân của cái chết tức tưởi đó.
Thật kỳ lạ là bác sĩ lại nói rằng cha anh bị bệnh tim, nhồi máu cơ tim mà chết.
Tại sao trước đây anh không hề nghe nói rằng cha nh bị bệnh tim chứ?
Nhưng cha anh có quyên thế và sức mạnh lại không có kẻ thù, bây giờ Minh giới không phải là thời loạn nên không có khả năng bị người ta âm thầm giết hại được.
Cho dù trong lòng Lãnh Mạch đầy nghi ngờ thì có thể làm được gì chứ? Cái chết của cha anh là một sự thật đã được xác định và anh không thể cứ chìm đắm trong nỗi buồn mà quỳ ở đây mãi mãi được.
Dạ Minh đứng ở cửa ngoài đại sảnh, nhìn theo bóng lưng của Lãnh Mạch và cũng đau lòng y như Lãnh Mạch nhưng lại vụng vê không biết nên an ủi như thế nào mà chỉ có thể đứng như vậy nhìn cậu.
Cái chết của Lãnh Hiên đã giáng một đòn mạnh mẽ vào Lãnh Mạch.
Kể từ hôm đó, Lãnh Mạch đã biến thành một con người khác.
Tính cách lạnh lùng lại càng trở nên lạnh lùng hơn, chỉ là trước đây anh không thèm giao du với mọi người thì bây giờ cậu đã bắt đầu qua lại với bạn bè trước đây của cha anh và mượn sức của các thế lực đó.
Những lời nói của cha anh đã trở thành động lực cho anh bắt đầu chuẩn bị trở thành Minh Vương từ ngày hôm nay.
Khi Lãnh Mạch được bảy mươi tuổi thì anh cùng với Dạ Minh, cả hai đã chuẩn bị đầy đủ để bắt đầu trải nghiệm thế giới loài người.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, họ đã hiểu biết tường tận về thế giới loài người.
Khi Tống Tử Thanh hơn mười tuổi, cậu ấy đã vượt qua khả năng của cha mình và trở thành thây âm dương mạnh nhất trong nhà họ Tống.
Tống Lăng Phong cũng đưa Tống Tử Thanh đến Minh giới như đã hứa và tìm được Lãnh Mạch.
Hai người tiến hành cuộc so tài đầu tiên.
Cuộc thi này đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh cũng xem như đã chính thức gặp mặt.
Không biết tại sao Tống Tử Thanh lại không thích Minh giới.
Có điều Lãnh Mạch cũng không để ý mà đối xử với nhà họ Tống rất lịch sự, thân thiện.
Một mặt là vì cha, mặt khác là vì anh có ấn tượng tốt và rất tôn trọng Tống Tử Thanh.
Lần thứ hai họ thi đấu là vào ngày Tống Tử Thanh lên mười tám tuổi, lúc đó thực lực của Lãnh Mạch đã phát triển đến mức thành thục rồi, những người theo dõi cuộc thi là Hàn Vũ, Dương Tàn Nguyệt và một người bạn mới là Diệp Hàn.
Tất nhiên điều tuyệt vời nhất là không thể thiếu Dạ Minh.
Tống Lăng Phong đã đưa Tống Tử Thanh đến và chọn địa điểm cho trận thi đấu là trong hẻm núi.
Kết quả của cuộc thi lần này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tống Tử Thanh mới mười tám tuổi nhưng lúc đó đã rất mạnh và đã đánh hòa với Lãnh Mạch.
Ngay cả Lãnh Mạch cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Không thể nào” Dạ Minh hét lên, nhảy vào đấu trường: “Tôi sẽ đấu với cậu, tên nhóc con loài người”.