“Đánh với cậu cũng được nhưng cậu không được dùng năng lực nuốt vào, nếu không tôi sẽ đánh không lại” Tống Tử Thanh khẽ nói.
“Tôi cũng không định dùng” Dạ Minh nói xong liền đang quấn thân mình trong ngọn lửa và lao về phía Tống Tử Thanh.
Dạ Minh thất bại thảm hại.
Tống Tử Thanh chỉ bị thương ở ngoài da và nội thương nhẹ mà thôi.
Tốc độ phát triển của con người ở thế giới loài người thật đáng kinh ngạc.
Lãnh Mạch thấy Tống Lăng Phong đang nhìn Tống Tử Thanh bằng ánh mắt cực kỳ sâu xa, một cảm giác thật khó miêu tả bằng lời.
Anh không để ý mà chỉ phủi phủi bụi trên quần áo rồi nói với Tống Tử Thanh: “Bây giờ tôi rất mong chờ vào cuộc thi tiếp theo của chúng ta.”
“Tôi cũng vậy” Tống Tử Thanh nói xong liền cùng Tống Lăng Phong lạnh lùng rời đi.
Dạ Minh xoa xoa khuôn mặt sưng tấy của anh ta và đi tới nói: “Sao thằng nhóc thối đó lại đáng ghét như vậy chứ, cậu ta cho rằng tôi đẹp trai hơn cậu ta nên đã đánh vào mặt tôi đây mà.”
Lãnh Mạch im lặng, suy nghĩ miên man.
Cha anh đã bảo anh phải trở thành một vị vua anh minh nhất để thống trị Minh giới, mà muốn trở thành Minh Vương thì anh phải xúi giục nổi dậy.
Minh Vương hiện tại là Lạc Nhu rất tàn nhẫn và cô ta đã sớm không được lòng dân rồi.
Những yếu tố này đang có lợi cho anh nhưng một trong những trở ngại lớn nhất chính là muốn đánh bại Lạc Nhu thì anh phải sống sót qua Thiên Lôi kiếp.
Nhưng cho đến nay, anh vẫn chưa có phản ứng gì.
Khi một người đạt đến nút thắt cổ chai của Thiên Lôi kiếp, người đó sẽ có sự tác động qua lại với người có khế ước.
Lạc Nhu vẫn thường xuyên đến thăm Lãnh Mạch, bây giờ Lãnh Mạch đã có mục đích nên không phản đối Lạc Nhu như trước nữa.
Thái độ của anh đối với Lạc Nhu đã tốt hơn nhiều, đôi khi cố ý làm một vài hành động không rõ ràng khiến cho Lạc Nhu càng thích anh hơn.
Đôi khi Lạc Nhu đến gần sát Lãnh Mạch, còn Lãnh Mạch thì thật ra trong lòng anh rất chán ghét và kinh tởm cô ta.
Anh không hề có cảm giác gì với phụ nữ cả, khi muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thì anh sẽ dùng tay để giải quyết.
Anh đối với phụ nữ đều không hề có chút cảm giác nào.
Cứ như thế, dần dân mười năm trôi qua Lãnh Mạch đã phát triển thành một cường giả mạnh nhất không ai địch nổi ngoài Lạc Nhu.
Càng ngày càng có nhiều nhân tài đến đầu quân cho Lãnh Mạch, uy thế của anh không ngừng được nâng cao, nhưng anh vẫn kiêm chế tốt chuyện này.
Lạc Nhu biết rằng anh đang phát triển thế lực của bản thân nhưng cô ta không biết anh đã mở rộng bao nhiêu.
Có một lần anh khiến Lạc Nhu rất vui mừng nên cô ta phong cho anh là một trong Tam Đại Phiên Vương và ban Băng Thành cho Lãnh Mạch.
Thế là Băng Thành đã trở thành trụ sở chính để Lãnh Mạch phát triển thế lực của anh.
Thỉnh thoảng khi Lãnh Mạch đến vương điện gặp Lạc Nhu thì cũng có gặp người nhà họ Uông.
Uông Tư Điềm đã lớn lên, nhưng sau khi lớn lên thì cô ta không còn đáng yêu như khi còn bé nữa.
Có điều vẫn có rất nhiều người theo đuổi cô ta.
Uông Tư Điềm không ngờ Lãnh Mạch sẽ phát triển lớn mạnh như vậy.
Mỗi lần cô ta muốn tiến lên nói chuyện với anh nhưng Lãnh Mạch luôn coi Uông Tư Điềm như không khí, lại phớt lờ đi qua cô ta khiến cô ta vô cùng xấu hổ.
Nhà họ Uông trước mặt của Minh Vương Lạc Nhu cũng trở thành một nỗi xấu hổ.
Lãnh Mạch là một người có thù phải báo, tuy không phải đến mức đối phó với nhà họ Uông nhưng nhà họ Uông cũng đừng hòng chiếm được lợi ích gì từ tay của anh.
Anh và Tống Tử Thanh đã có trận thi đấu thứ ba.
Lần thi đấu này là Lãnh Mạch thắng, anh đã dùng đại chiêu Xích Băng mới thắng được Tống Tử Thanh.
Năm nay Tống Tử Thanh cũng lớn rồi, diện mạo cũng đẹp như Lãnh Mạch và Dạ Minh và trở thành đại diện mạnh nhất của gia đình họ Tống.
Vào ngày thứ hai sau lần thi đấu thứ ba, Lãnh Mạch đột nhiên phát sốt cao.
Sốt nặng đến mức lạnh run rồi ngất đi, mơ màng mê man.
Lãnh Mạch nằm mơ thấy anh cứ đi thẳng một mạch trong bóng tối thì đột nhiên thấy trước mặt có một ngôi nhà cao chừng sáu bảy tầng, theo cấu trúc thì đó phải là một tiểu khu ở thế giới loài người chứ không phải là ở Minh giới.
Anh bước đến tòa nhà và đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
“Lên đi…”
Lãnh Mạch không tự chủ được liền bước vào hành lang, từng bước chậm rãi đi lên cầu thang.
Khi anh bước đến cửa một ngôi nhà nọ, giọng nói kia dân biến mất và chân anh cũng dừng lại.
Anh nhìn lên và thấy trên biển hiệu của ngôi nhà ghi số bốn trăm linh một.
Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra đụng vào và xuyên qua cơ thể của anh.
Anh cứ đứng đó như trời trông.
Sau đó, một người phụ nữ trung niên xách một cô gái nhỏ bước ra, người phụ nữ trung niên cầm cái chổi lông gà trên tay đập vào người cô bé vài cái.
Cô gái nhỏ kêu lên đau đớn, người phụ nữ trung niên quăng cô bé xuống đất rồi đóng phịch cánh cửa lại.
Lãnh Mạch đứng trước mặt cô gái nhỏ, nhưng cô gái nhỏ không nhìn thấy anh mà tự mình xoa xoa khuôn mặt sưng tấy rồi nói: “Chờ tôi lớn lên nhất định sẽ dọn ra khỏi căn nhà chết tiệt này.”.