“Đau quá…” Người phụ nữ nhỏ bé thì thào.
Lãnh Mạch đột nhiên không kiêm chế được trước tiếng kêu mềm yếu này, thân thể cứng ngắc đẩy cô ngã xuống, không chịu nổi mà mắng cô: “Người phụ nữ đáng chết, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, cô là người của ai “
“Không, làm ơn” Cô gái nhỏ sợ hãi kêu lên, bất lực vùng vẫy: “Tôi chưa sẵn sàng, làm ơn..”
Trong suy nghĩ của Lãnh Mạch thật sự muốn cưỡng bức cô, dù sao cô cũng là người giao ước của anh, làm những chuyện này là đương nhiên, anh cũng không dễ dàng có cảm xúc với một người phụ nữ đến như vậy, lại không muốn nhẫn nhịn.
Nhưng…
Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, rốt cuộc Lãnh Mạch cũng cảm thấy mềm lòng.
Người phụ nữ này có lẽ không thể chịu đựng nổi âm khí của anh, nếu bất chấp làm, có lẽ cô sẽ chết, như vậy thì mất nhiều hơn được.
Lãnh Mạch tìm được lý do cho bản thân, rồi rời khỏi cô, lùi lại hai bước.
Có lẽ cô gái nhỏ không ngờ rằng anh sẽ buông tha cho cô nên ngây người nhìn anh.
“Nhìn cái gì vậy? Thất vọng vì không bị tôi cưỡng bức sao?” Anh trêu chọc cô, xoay người tránh khỏi bầu không khí xấu hổ.
“Đi chết đi! Anh cũng không phải là đồ gì tốt! Hừ!”
Cô gái nhỏ bĩu môi, phải nói là rất đáng yêu.
Anh cười khà khà xoa đầu cô: “Không có biện pháp gây khó dễ cho cô.”
“Anh cút đi!” Cô gái nhỏ hất tay anh ra: “Anh cười không biết xấu hổi Nhóc con này thật sự là…vừa mới khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, trong nháy mắt trở thành một con nhím xù lông rồi.
Lãnh Mạch buồn cười, bóp cằm cô để cô nhìn lại anh: “Tôi cho cô một thời gian đê chuẩn bị.
Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng là người phụ nữ của tôi.
Nếu để những người đàn ông khác tiếp cận cô, tôi sẽ không tốt như hôm nay đâu”
Cô gái bĩu môi và gục đầu xuống, không nói gì.
“Được rồi, nấu mì đi” Lãnh Mạch để cô đi.
“Anh thật phiền phức! Đi ra ngoài!” Cô chắp hai tay lên hông, trừng mắt nhìn anh như một con sư tử.
Quên đi, tâm trạng hôm nay của anh rất tốt, không so đo với cô.
Lãnh Mạch đi từng bước chậm rãi và rời khỏi bếp.
Trở lại phòng khách, Viêm Đế cũng ở đó, dùng ánh mắt hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Lãnh Mạch ngồi trên sô pha cong môi, cầm một tờ báo lên đọc, nhưng không trả lời Viêm Đế.
Những gì viết trên báo Lãnh Mạch không đọc nửa chữ, trong đầu anh chỉ toàn hiện ra hình ảnh quyến rũ hôn người phụ nữ vừa rồi, nếu để cho Dạ Minh và Hàn Vũ biết rằng anh cũng sẽ sững sờ khi nghĩ vê một người phụ nữ cùng miệng và lưỡi kia.
Họ chắc chắn sẽ cười đến chết mất.
Có thể nghĩ rằng anh bị thứ gì đó nhập vào và biến thành người khác.
Ngay cả bản thân anh cũng bắt đầu nghi ngờ rằng mình thực sự trở nên…không giống như mình trước đây.
“Lãnh Mạch đại nhân…” Viêm Đế gọi anh.
Lãnh Mạch nhìn ông ta: “Làm sao vậy?”
Viêm Đế ngẩn ra chỉ vào tờ báo: “Cậu cầm ngược tờ báo rồi..
“
“U Có chút chột dạ, anh nhanh chóng sửa lại tờ báo và nhìn chằm chằm vào Viêm Đế, lão già hôi hám này chỉ biết gây chuyện thôi!
“Lãnh Mạch đại nhân, cậu rất thích cô Đồng sao?”
Viêm Đế đột nhiên hỏi.
Lãnh Mạch giật mình, liếc mắt một cái” “Ông muốn nói cái gì?”
“Tôi không có ý gì cả.” Viên Đế xua tay liên tục: “Tôi chỉ nghĩ rằng cô gái nhỏ đó rất đáng yêu, cũng chính trực, có yêu ghét rõ ràng, tốt bụng và có tính cách không kiêu căng.
Cô ấy là người giao ước của Lãnh Mạch đại nhân, Lãnh Mạch đại nhân chắc cũng yêu thích cô ấy, đúng không?”
Yêu thích cô?
Không biết có yêu thích hay không, nhưng anh đã nghĩ đến việc bóp chết cô rất nhiều lần.
Nhưng anh cũng không biết Viêm Đế nói điều này là có ý gì..