CHƯƠNG 397: NGƯƠI GIẾT ĐƯỢC QUỶ SAO?
Dịch giả: Luna Wong
Ánh mắt của Đoan vương đông lạnh nhìn Tôn Bình: “Tôn đại nhân, thân ngươi tại vị tri châu, dù cho bên trong Kinh Châu thành có nhiều gian nan hiểm trở hơn nữa, lẽ nào không thể hướng về phía quan viên thượng cấp bẩm báo một chút sao? Thực sự không được, còn có phụ hoàng!”
“Điện hạ, mất mạng là nhi nữ của ta, lẽ nào thân là phụ của người ta, ta không muốn đòi một công đạo cho bọn họ, không muốn vì bọn họ tranh một chân tướng thuần khiết sao? Nhưng là ta vật gì đều không tra được, đến nay ta cũng không biết bọn họ làm sao ra tay, thậm chí ngay cả tấu chương ta trình báo lên, đều bị cản lại chẳng biết đi đâu, điện hạ, người bảo hạ quan hành sự như thế nào?” Tôn Bình quỳ mọp xuống đất.
Đoan vương xoay người, mạnh đá ngã cái bàn bên chân xuống đất: “Bên trong một tòa Kinh Châu thành này rốt cuộc cất dấu cái gì? Lẽ nào nơi này không có vương pháp sao?”
“Điện hạ, có thể thoát thân thì nhanh chóng thoát thân đi…” Kinh Châu tri châu Tôn Bình thở dài một tiếng, “Án tử của Bùi đại nhân, ở địa phương khác lật cũng liền lật, bên trong Kinh Châu thành này, mặc kệ cũng được.”
“Không! Phụ hoàng phái ta đến Kinh Châu thành, không tra thanh thanh sở sở, minh minh bạch bạch cho nơi này, như vậy thế nào bổn vương cũng sẽ không hồi kinh?”
“Điện hạ, người tội gì cứ chấp nhất như thế chứ?”
“Thị phi hắc bạch không cho lẫn lộn, luật pháp chính nghĩa không cho khiêu khích! Ta cũng không tin, bổn vương đến chiến trường cũng còn lên được, địch nhân đều giết được, lại xử trí không được một Kinh Châu thành nho nhỏ!”
Hứa Vân Noãn mang theo Mục Trần Tiêu đi vào phòng, Đoan vương nghe được động tĩnh, chợt xoay người lại, thần sắc trên mặt hết sức khó coi: “Hứa cô nương, Trần Tiêu, tại sao các ngươi cũng tới?”
“Nghe nói ở đây ra án tử, cho nên liền tới nhìn một cái.” Hứa Vân Noãn đi ra phía trước, nhìn về phía đã thi thể đắp vải trắng, quan sát sau một lát, trực tiếp mở vải trắng ra.
Một bên núp ở góc tường, thần sắc Lương thị trố mắt đột nhiên hét lên một tiếng, vọt tới phía tã lót tràn đầy vết máu trên mặt đất, trực tiếp ôm tã lót kia vào trong lòng.
Bookwaves.com.vn
“Hài tử… Hài tử của ta… Nương mang gạo tới cho ngươi rồi, ngươi không thể uống sữa của nương, nhưng ngươi có thể uống cháo nương thân nấu… Hài tử ngươi chớ ngủ, ngươi mở mắt nhìn nương… Ngươi mở mắt nha, nương nấu cho ngươi nước cháo ngươi thích uống nhất…”
Viền mắt của Hứa Vân Noãn đỏ lên, tiến lên cầm cánh tay của Lương thị: “Đại tẩu, hài tử đã qua thế.”
“Không!” Thần sắc của Lương thị giống như điên cuồng, “Hắn chỉ là đang ngủ…”
“Đại tẩu, ngươi nói cho ta biết, sau khi ngươi trở về đều nhìn thấy gì? Ta biết để ngươi hồi ức những thứ này rất thống khổ, nhưng ngươi phải nói, ngươi nói ra, ta mới có thể giúp ngươi đòi một công đạo!”
Lương thị mạnh quay đầu: “Cái gì công đạo? Ha ha ha, ngươi muốn ở bên trong Kinh Châu thành đòi công đạo? Ha ha ha, quả thực cười chết người, từ hai năm trước bắt đầu, Kinh Châu thành đã thành địa ngục, ngươi nhìn cả con đường xem, đứng, người không phải cô hồn dã quỷ sao?”
“Đại tẩu ngươi biết cái gì? Nói cho ta biết có được hay không?”
“Nói cho ngươi biết? Nói cho ngươi biết hữu dụng không? Nói cho ngươi biết, có thể để người nhà của ta sống lại? Tướng công của ta, cẩn trọng, nguyện vọng lớn nhất chính là để người một nhà có thể ăn no! Đại nhi tử của ta mới tám tuổi… nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là nếm thử vị thịt, tiểu nhi tử của ta… Hắn vẫn chưa tới bốn tháng… Hắn còn chưa kịp đàng hoàng nhìn thế giới này… Nói cho ngươi biết, nói cho ngươi biết? Ngươi có thể làm cái gì? Ngươi có thể giết ác quỷ trên đời này, ngươi có thế để cho Kinh Châu thành mây đen tế nhật gặp lại sắc trời sao?”
“Ta có thể!” Ánh mắt của Hứa Vân Noãn kiên định, “Đại tẩu, ta có thể!”
“Ngươi dựa vào cái gì? Chỉ bằng y thuật của ngươi? Ngươi trị được bệnh, ngươi giết được quỷ sao?”
“Đại tẩu, ta là Hứa Vân Noãn! Hai năm trước đây bồi ta tam gia gia cùng nhau đến đây Kinh Châu thành, Hứa Vân Noãn hỗ trợ phá giải ôn dịch, cứu trợ dân chúng trong thành! Hai năm trước đây, ta có thể giúp đỡ trong thành đánh đuổi dịch bệnh, để dân chúng có thể sống sót, hai năm sau, ta đồng dạng có thể giết những ác quỷ hành tẩu ở thế gian này, để bách tính được cơ hội sinh tồn lần nữa!”
“Hai năm trước… Hứa Vân Noãn… Ngươi là tiểu thần y?”
“Hai năm trước đây, dân chúng trong thành trái lại thích gọi như vậy.”
Bookwaves.com.vn
Lương thị mạnh bắt được cánh tay của Hứa Vân Noãn: “Tiểu thần y, ngươi đi, ngươi đi a! Kinh Châu thành đã không có thuốc nào cứu được, ở đây đã thối nát từ rễ cây rồi! Y thuật kinh người hơn nữa, cũng chỉ có thể cứu người, mà cứu không được tâm! Đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ tới Kinh Châu thành nữa, để tự nó từ từ thối nát đi! Đi a…”
“Ta không đi! Bách tính bên trong Kinh Châu thành, có hơn phân nửa đều là uống phương thuốc gia gia ta lưu lại mà sống, là ta tam gia gia hao tốn tâm huyết mới cứu được bọn họ trở về, hôm nay ta không trơ mắt nhìn bọn họ bị người giày xéo, sẽ trả lại tính mệnh thật vất vả cứu trở về!”
“Tiểu thần y, chớ ngốc nữa… Ngươi đi đi, đi đi…”
“Đại tẩu, ngươi không muốn báo thù cho hài tử và tướng công của mình sao? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết chân tướng, chúng ta nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ngươi!”
Hứa Vân Noãn quay đầu lại ngón tay chỉ hướng Đoan vương và Mục Trần Tiêu: “Ngươi không tin ta không quan hệ, ngươi xem người bên cạnh này, hắn là Đoan vương, là đại hoàng tử của hoàng thượng! Còn có người bên cạnh, hắn là Mục Trần Tiêu, là thiếu niên tướng quân nổi danh nhất Mục gia, tuy rằng hiện tại hai chân hắn tàn tật, nhưng hắn vẫn như cũ nói có trọng lực, giết được người, chỉ cần ngươi nói ai là ác quỷ kia, như vậy chúng ta nhất định sẽ để hắn hôi phi yên diệt!”
Ầm ầm!
Từng đạo âm hưởng sấm sét triệt phía chân trời, mưa rơi càng lớn.
Lương thị giật giật khóe môi: “Các ngươi muốn nghe, ta sẽ nói cho các ngươi biết, phản chính tướng công và hài tử của ta đều chết hết, như vậy ta sống cũng không có ý nghĩa gì. Bên trong Kinh Châu thành tổng cộng có năm mươi hai con phố, trên mỗi một con đường đều có cửa hàng các thức bất đồng. Chưởng quỹ bên trong những cửa hàng này mỗi một người đều là ác quỷ, bọn họ sẽ giám sát mỗi người trên con đường này, trong nhà có bao nhiêu người, mỗi người hình dạng thế nào, một tháng ăn mặc chi phí là bao nhiêu… Lớn đến gia cụ, nhỏ đến kim chỉ, bọn họ cũng đều biết thanh thanh sở sở…”
Đoan vương nhíu thật chặt mi tâm: “Điều này sao có thể?”
“Có cái gì không thể nào?”
“Đây chính là cả tòa thành! Kinh Châu thành có gần ba vạn nhân khẩu, mỗi người đều bị điều tra thanh thanh sở sở?”
Đây là năng lực chưởng khống đáng sợ dường nào!
“Hai năm trước đây Kinh Châu thành tao ngộ đại biến, trong thành dân chúng tổn hao nghiêm trọng, rất nhiều cửa hàng đều tiến bên trong Kinh Châu thành, lấy danh nghĩa bang trợ thành trì trùng kiến, bởi vậy dân chúng cực kỳ truy phủng bọn họ, đơn giản là mang ơn bọn họ, nói gì nghe nấy, bảo công tác thống kê nhân khẩu thì công tác thống kê nhân khẩu, bảo thông bẩm tin tức thì thông bẩm tin tức, cơ hồ là cung những người này. Lúc mới bắt đầu, những thương hộ này cũng đích thật là mưu lợi cho dân, đã làm thật nhiều chuyện tốt, nhưng sau này chờ trong tay bọn hắn nắm toàn bộ Kinh Châu thành, sự tình đã hoàn toàn không giống nhau.”
Mi tâm của Hứa Vân Noãn khẩn túc: “Sau khi bọn họ nắm toàn thành trong tay làm cái gì?”
Lương thị đang muốn mở miệng, đại môn đột nhiên bị dùng sức phá khai!