“ hừm, bố thiên vị!”
“........”
“ Lúc lên núi con bảo bố cõng bố không chịu, còn nói một tràng đạo lý với con. Lúc xuống núi, mẹ đâu có yêu cầu, vậy mà bố lại tự cõng mẹ!”
“ Con trai nên ý chí kiên cường.”
“ Đó là đương nhiên! Bố nói rất đúng, con sẽ cố gắng! Nhưng—bố vẫn hơi thiên vị nhé, mẹ nói xem, bố có phải rất thích mẹ không?”
“....khụ.”
........
Giọng trẻ con vừa dứt, Tần Tô cảm thấy tai mình như lùng bùng, trên mặt hơi nóng bừng lên.
Cậu nhóc đã ngủ rồi, cô cẩn thận kéo lại mép chăn rồi mới đi ra, những ngôi sao lấp lánh hiện đầy trên bầu trời đêm, trên chiếc ghế dài của viện nông gia, người đàn ông duỗi chân thư thái ngồi ở đó, khói bay mờ ảo.
Tại vì ra đến đây, lúc di chuyển có chút tốn sức, tiếng bước chân có chút nặng nề, cô nhìn thấy cơ thể người đàn ông quay lưng lại với mình, sau đó nhanh chóng ngoảnh đầu, dúi đầu thuốc trong tay xuống, tay đang cố phẩy khói đi.
Tần Tô thở hổn hển.
Nhìn vào ánh mắt anh vừa ngoảnh lại, cô bặm môi, “ chỉ có mình em, Châu Châu ngủ rồi.”
“ Ồ.” Tư Đồ Thận nghe xong, nhẹ thở phào một hơi.
“ Dù cho không phải sợ Châu Châu bị hen, anh cũng nên hút ít thuốc, không tốt cho sức khỏe.” Tần Tô bước đến, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tư Đồ Thận không lên tiếng, chỉ là cất bật lửa vào trong hộp thuốc, rồi lại cất vào túi. Đối với người đàn ông mà nói, rượu còn được, thuốc đúng là rất khó bỏ, đặc biệt là khi tâm trạng không ổn định, thuốc có thể mang đến cho người ta điềm tĩnh.
Có điều, anh đang dần dần bỏ.
Ngón tay trỏ và ngón tay giữa hơi tiếp xúc, ánh mắt nhìn đầu thuốc trên đất, trong lòng như ngưng đọng lại.
“ Châu Châu....bị hen rất nặng phải không?” Yết hầu khẽ động, Tư Đồ Thận lên tiếng hỏi.
“ Cũng không đến mức. Bác sĩ nói là độ nhẹ, có điều tuổi nó còn nhỏ, sức đề kháng hơi kém một chút, những thứ dễ dị ứng và khi lạnh dễ phát bệnh hơn. Đợi đến khi sau khi con lớn, sẽ dần dần cải thiện.” Tần Tô cười nói, trong đáy mắt đều là ánh sao.
Anh cúi đầu liếc nhìn cô, chầm chậm nói: “ Cô chăm sóc con rất tốt.”
Ánh mắt đó, không lạnh nhạt, không khách sáo, cũng không xa cách, thậm chí còn mang chút ấm áp. Nhưng ấm áp này quá yếu, sắc đêm lại quá lạnh, giống như một hòn đá nhỏ rơi vào hồ sâu, chỉ làm mặt nước khẽ lăn tăn một chút.
“ Thực ra tôi không thích trẻ con lắm, cũng không hiểu làm thế nào để sống cùng với trẻ con. Hồi nhỏ tôi và bố tôi không thân, lúc 10 tuổi mới có thể mang họ Tư Đồ, trưởng thành như thế, khiến tôi đối với từ ‘bố’này không quá gần gũi, cũng không có cảm giác gì khi là một người bố.” Sau một hồi im lặng, anh mứi chầm chậm nói ra lời từ đáy lòng.
Anh quen như thế, đi học là luôn ở bán trú trong trường, rất ít khi về nhà, cuộc sống tự lập, cũng chả gần gũi với Tư Đồ Tôn.
Nghĩ một lúc, anh bặm môi, lại lần nước nói, “ Tần Tô.”
“ Vâng?” Cô ngước đầu nhìn.
“ Sau này....tôi sẽ cố gắng. Làm một người bố.” Anh không nhìn cô, chỉ là nhìn về phía trước tối đen xa xăm.
Giọng nói anh trầm thấp vang bên tai cô, khiến Tần Tô như muốn nín thở.
ở vùng quê, sao trên bầu trời rất to, rất sáng, giống như những đôi mắt, ấm áp đang nhìn cô, tiếng bước chân người đàn ông dần mất hút dần sau lưng.
Anh nói, anh sẽ cóo gắng, làm một người bố.
Uhm, là làm một người bố. Mà không phải là một người chồng.
Hít một hơi thật sâu, Tần Tô ngồi trên ghế dài không hề động, ánh mắt bình tĩnh, lúc này mắt như ngân ngấn nước đong đầy ánh trăng.