Vì đang ngâm đất để tinh luyện, Tiết Vinh cho phép Diệp Minh được nghỉ ở nhà ba hôm.
Tiết Vinh so với một thợ làm gốm thông thường thì ông ta càng giống một nghệ nhân hơn.
Ông ta yêu thích gốm, làm gốm vì sở thích bởi vậy ông hay tự cho mình thời gian nghỉ ngơi tìm cảm hứng.
Làm việc trong xưởng gốm của Diệp gia cũng bởi vì Diệp gia đáp ứng được điều kiện của ông.
Cho ông không gian làm việc riêng, lại không can dự quá nhiều vào công việc của ông.
Có thể nói là vì trái tính trái nết như vậy nên Tiết Vinh mới vừa lòng Diệp Minh.
Một người yêu gốm, làm gốm hoàn toàn vì yêu thích cá nhân.
Trong lòng Diệp Minh lại không có những vấn đề phải lo về cơm áo gạo tiền....
Diệp Minh được nghỉ liền quấn lấy Lưu Tuệ cùng Lưu Tuệ hi hi ha ba suốt ngày.
Thi thoảng cũng khoe vơi Lưu Tuệ về những tri thức mình học được rồi dán lại chỗ tức phụ để tức phụ khen mình.
Lưu Tuệ cũng rất tri kỉ khen Diệp Minh chọc Diệp Minh cười tít mắt.
Ngày thứ hai Diệp Minh ở nhà trong nhà có ba tiếng khóc kinh thiên động địa.
Người trong nhà vội vàng chạy ra sân thì thấy Diệp Minh cùng hai cháu trai là Diệp Nhuế và Diệp Nhuận đang khóc thương tâm.
Diệp Minh thấy Lưu Tuệ chạy lại thì chui tọt vào lòng Lưu Tuệ một bộ ta đây rất ủy khuất.
Lưu Tuệ đau lòng không thôi, lấy khăn tay lau cái mặt đã tèm lem nước mắt của Diệp Minh.
Diệp Nhuế và Diệp Nhuận cũng chui vào lòng Trần Hảo tố khổ.
Khỏi nói cũng biết là hai bên thúc cháu bất hòa, giờ khó biết là ai đúng ai sai.
Lưu Tuệ và Trần Hảo nhìn nhau đều nhìn ra trong mắt đối phương sự tức giận.
Lần đầu tiên hai con dâu chính thất của Diệp gia đối đầu công khai tất cả vì đứa nhỏ của mình đang thụ ủy khuất.
Bình thường thì mấy đứa trẻ trong nhà thi thoảng cũng có tranh chấp, trẻ con mà ba chuyện lông gà vỏ tỏi cũng làm chúng giận nhau.
Chỉ là hôm nay cả hai bên đều không ai nhường ai, khóc đến thương tâm.
Cuối cùng thì cũng kinh động đến Diệp phụ, Diệp mẫu.
Dù rất thương yêu Diệp Minh nhưng hai cháu trai cũng còn nhỏ không thể thiên vị bên nào được.
Diệp Huân và Triệu Mai đành gọi cả hai bên lại để hỏi chuyện xem sao.
Hỏi ra mới biết là ba thúc chau chơi trong sân vốn cũng không có chuyện gì Diệp Minh nặn đất sét một bên.
Diệp Nhuế và Diệp Nhuận thì thả diều bên kia, hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhau.
Không biết làm sao qua lại một hồi hai đứa nhỏ khóc nháo kêu la Diệp Minh phá hư diều của bọn nhỏ vì bọn chúng nghịch làm Diệp Minh không nặn đất được.
Diệp Nhuế vừa khóc vừa nói : " Con chỉ muốn coi nhị thúc làm gì thôi, nhị thúc không cho đuổi tụi con đi còn phá diều của tụi con"
Diệp Nhuận cũng vừa khóc vừa gật đầu khẳng định ca ca mình nói đúng.
Triệu Mai liền trách mắng hai con trai nói : " Hai đứa này sao lại phá đồ của nhị thúc, thúc ấy đang làm việc đâu phải là chơi giống hai đứa.
Nhị thúc giận mấy đứa là đúng rồi"
Nói xong liền cười hướng mọi người nói : " Là hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhị đệ đệ đừng giận chúng nữa tẩu sẽ phạt chúng thật nặng"
Diệp phụ, Diệp mẫu thở dài nói : " Thôi cũng không có chuyện gì, cả ba đứa đều có lỗi con đừng trách bọn nhỏ nữa "
Trần Hảo ngượng ngùng cười, rồi mắng bắt hai con trai xin lỗi Diệp Minh.
Hai đứa trẻ nhùng nhằng, tỏ vẻ mình không có lỗi sao lại phải xin lỗi?
Lưu Tuệ hơi nhíu mày, Trần Hảo đây gọi là nhận lỗi? Rõ ràng là định tội cho Diệp Minh thì có.
Nhìn Diệp Minh nắm tay áo mình không buông hai mắt đỏ ngầu rưng rưng khóc thì có lẽ chuyện này xảy ra nhiều lần rồi.
Những chuyện khác Lưu Tuệ có thể không rõ nhưng chuyện này thì rõ ràng là Diệp Minh không có lỗi.
Chắc chắn là y không phá diều của hai nhóc kia.
Khả năng cao là chúng tự gây chuyện là cao, hỏi làm sao Lưu Tuệ biết ư?
Mấy chuyện này hồi nhỏ Lưu Tuệ và Phùng thị làm rất nhiều, nhìn hai đứa nhỏ liền biết chúng đang nói dối.
Lưu Tuệ thấy trong lòng khó chịu, nắm tay Diệp Minh trấn an y rồi nói : " Tướng công chàng không nên phá diều của Tiểu Nhuế và Tiểu Nhuận.
Chàng có biết là đứa trẻ cố ý phá diều sẽ bị vị thần làm diều đánh cho sưng tay không? Tối nay chàng bị ngài ấy đánh cho sưng tay thì đừng có mà kêu đấy"
Vừa nói xong thì quả nhiên Diệp Nhuế và Diệp Nhuận quả nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi vội dấu hai bàn tay mình đi.
Điều này làm sao qua nổi mắt những người lớn có trong nhà, nhìn là biết chúng có tật giật mình.
Ngoài Lưu Tuệ lộ ra thần sắc bình thường thì những người khác trong phòng đều có sắc mặt khó coi.
Diệp Minh khóc nói : " Tức phụ ta không phá diều của chúng mà.
Là chúng phá đất sét của ta sau đó tự phá diều của mình đó chứ"
Lưu Tuệ nói : " Vậy chàng không phải khóc nữa chàng không làm sai sẽ không bị vị thần kia đánh "
Diệp Minh chùi nước mắt : " Nga, ta biết rồi...nhưng mà tức phụ phải tin ta đó"
Lưu Tuệ nắm tay Diệp Minh cho tướng công nhà mình một ánh mắt tin tưởng.
Diệp Minh lúc này mới im lặng lau nước mắt không tiếp tục khóc nữa.
.