Sáng hôm sau, Minh Viễn xuống dưới nhà với một đôi mắt thâm quầng và biểu cảm không thể phờ phạc hơn.
Đêm qua Thanh Du cứ cọ cọ vào người anh, hại anh không tài nào ngủ nổi.
Thế nhưng ông Quân và bà Liên lại nghĩ hai đứa trẻ đã trải qua một đêm "đáng nhớ".
Bà Liên bảo đầu bếp chuẩn bị tận mấy món canh hầm chỉ để dành riêng cho anh.
- Mẹ à, sao lại nhiều thế này?
- Thì cứ ăn hết đi, đều để bồi bổ cho mày cả đấy! Bổ thận, tráng dương!
Minh Viễn vừa uống được ngụm canh, nghe tới câu cuối của bà thì bao nhiêu nước trong miệng một lần phun ra hết, anh ho sặc sụa.
Đúng lúc này, Thanh Du từ tầng hai bước xuống, bố mẹ anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Con dâu, giờ còn sớm mà.
Sao con dậy sớm thế, có phải không thoải mái ở đâu không?
Trước sự nhiệt tình của bố mẹ chồng, cô cũng không khách khí.
- Dạ con ngủ ngon lắm! Với lại rõ ràng hôm nay con dậy muộn hơn so với bình thường mà!?
Bà Liên vẫy tay bảo cô mau chóng ngồi xuống.
Thấy Minh Viễn ho, cô lo lắng, vừa vỗ lưng vừa hỏi.
- Anh bị sao thế?
- Thằng bé chỉ là uống nước canh không cẩn thận bị sặc thôi con.
Thanh Du xoa đầu anh, lấy ra trong túi đưa cho anh một chiếc kẹo ngậm.
Ông bà Quân Liên suýt thì quên mất, "con lươn" nhà mình còn có mặt này, nó cứ làm như nó đáng thương lắm.
Bất chợt Vũ Minh Đăng xuất hiện, cậu ta mới sáng sớm đã đi đâu về, ăn mặc chỉnh tề hệt như một sếp lớn.
Bà Liên thấy con trai về thì gọi.
- Đăng, vào đây con.
Tình hình bên đó thế nào?
- Vâng.
Kí hợp đồng thuận lợi.
Mấy dự án đó sẽ sớm tiến hành thôi.
Vũ Minh Đăng chào hỏi mọi người một lượt, đặc biệt với một người mới đến như cô, cậu còn muốn bắt tay, ngồi xuống nói vài câu.
- Chị dâu, chào mừng chị trở thành thành viên mới của Vũ gia.
Chị hãy cứ tự nhiên, coi đây như nhà mình là được.
- À, chị cảm ơn!
- Không cần khách sáo đâu ạ! Chúng ta đều là người nhà cả!
Hai người chẳng qua là bắt tay nhau thôi, nhưng Minh Viễn từ đêm qua đã khó chịu trong người, giờ nhìn thấy nụ cười "không hề giả trân" của Vũ Minh Đăng lại càng khó chịu.
- Vợ ơi, vợ còn kẹo không?
- Còn đấy.
Nhưng anh ăn ít thôi, sâu răng bây giờ!
- Không phải, anh muốn chia sẻ cho Đăng Đăng nữa!
Lần này là đến Vũ Minh Đăng, cậu ngồi xuống uống ngụm trà thôi cũng không yên.
Cậu ấy từ nhỏ đã không thích ăn vặt hay bánh kẹo.
Người ngoài nghe thì còn tưởng tình cảm anh em sâu nặng, có miếng bánh chia đôi...!Nhưng không, Minh Viễn chẳng qua chỉ là muốn khoe vợ, trong khi Minh Đăng ngay cả bạn gái cũng chưa có.
Ông Quân và bà Liên đều quay sang lườm con trai cả.
Nhưng rất nhanh, Vũ Minh Đăng chuyển chủ đề.
- Chị dâu, chị đừng nghe anh ấy nói.
Em không thích ăn bánh kẹo đâu.
Mà...anh chị đã quyết định đi tuần trăng mật ở đâu chưa?
Tuần trăng mật là chuyến du lịch mà đôi vợ chồng mới kết hôn dành cho nhau để kỷ niệm lễ cưới của mình trong sự thân mật và riêng tư.
Việc kết hôn của hai người khá gấp rút, thời gian quen biết thì chưa được bao lâu, đây lại càng là thời điểm vàng để họ bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng Thanh Du đúng là chưa nghĩ đến, giờ Minh Đăng hỏi, cô mới bắt đầu nghĩ.
- Thực ra chị cũng chưa biết đi đâu.
Nhưng tốt hơn hết vẫn nên cùng bàn với Minh Viễn.
Ông Quân ngồi một bên lúc này mới lên tiếng.
- Bố biết phía đông nam nước ta có một quần đảo lớn.
Nghe nói ở đó bình yên lắm, phong cảnh cũng rất đẹp, hai đứa thử xem xét thế nào?
- Đúng rồi đấy anh chị!
Thanh Du đi nhiều nơi rồi, nhưng những vùng đảo xa đất liền thì chưa đặt chân tới đó bao giờ.
Cô liếc qua Minh Viễn, phát hiện anh đang nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ.
- Vợ không cần hỏi anh đâu.
Vợ thích đi đâu cũng đều được hết.
Anh nghe theo quyết định của em.
Bà Liên thấy con trai mình lấy vợ vào trở nên trưởng thành hẳn ra, lời ăn tiếng nói dễ nghe hơn nhiều.
Người làm mẹ chỉ thế này thôi cũng thấy mãn nguyện rồi...
- Nếu anh chị cảm thấy tới đó không đủ lãng mạn...!Hay là thế này đi, chúng ta mua hòn đảo lớn nhất trong quần đảo đó là được.
Em chồng chịu chi quá! Vũ Minh Đăng mang điện thoại ra bấm một dãy số, đầu dây bên kia vừa bắt máy, cậu liền chốt hạ một câu.
- Mua toàn bộ hòn đảo Yên Cảnh, hai tiếng nữa gửi giấy quyền sở hữu đất qua đây cho tôi!
Nói xong cậu ta cúp máy luôn, một loạt thao tác nhanh gọn lẹ, đến giá cả đất đai cũng không thèm hỏi câu nào.
- Được rồi đấy ạ, anh chị chuẩn bị đồ đạc, sáng mai xuất phát luôn nhé!
Ông Quân và bà Liên gật gù hài lòng, quả nhiên là người thừa kế sản nghiệp gia đình, chi tiêu rất hợp lý.
- Đường đi cũng xa đấy.
Hai đứa muốn đi máy bay hay tàu?- Ông Quân hỏi.
Thanh Du vẫn chưa hồi hồn sau chuỗi hành động bá đạo của em chồng.
"Chi tiêu hợp lý" thế này có phải xa xỉ quá rồi không? Thấy cô không có phản ứng, Minh Viễn trả lời.
- Đi tàu đi ạ.
Tàu nhỏ thôi là được.
***
Trở về đêm hôm trước, tại ngôi nhà của Vũ Minh Thành ở gần bờ biển.
Anh ta lái xe từ đám cưới về, lúc xuống xe liền mạnh tay lôi Lam Vân Hy vào trong nhà.
Cô ta sợ hãi, chẳng thể hiểu nổi cách hành xử thất thường của Thành.
Anh ta sải bước rất nhanh, Lam Vân Hy theo sau không kịp, suýt thì ngã.
Thành chau mày, bèn vác cô ta lên vai, một mạch mang lên tầng hai, đi vào phòng tắm.
Anh ta dứt khoát xả nước vào trong chiếc bồn tắm lớn, giật lấy bó hoa cưới từ tay Vân Hy đặt bừa vào một góc, sau đó thả cô ta ngồi vào trong bồn.
Lam Vân Hy tiếp xúc với nước lạnh đột ngột, cả người nổi cả da gà.
Ngước lên nhìn Thành đầy khó hiểu, nhưng rồi cô ta phát hiện, ánh mắt anh lúc này e rằng còn lạnh lẽo hơn nước.
- Cô đã để bọn chúng chạm vào chỗ nào rồi?