Khôi chạy tới một ngõ khác, thấy người trong ngõ thì vội chạy tới nhờ giúp đỡ.
Nhưng chả biết thế nào lại chạy tới ôm người ta còn nói
" Vợ ơi cứu anh."
Còn Trúc thì vẫn đang load.
Tự dưng bị người ta ôm rồi còn gọi gì mà vợ ơi? Cô mới 17 thôi nhé, bao năm chưa một mảnh tình vắt vai thì lấy đâu ra chồng?
Tính quay lại xem là thằng cha hâm hấp nào thì người nọ lại lần nữa ôm cô, giọng run run lặp lại câu khi nãy:
" Vợ ơi cứu anh."
Trước mặt Trúc xuất hiện thêm 2 người xa lạ, một trong số đó có vết sẹo dài trên mặt, người còn lại thì lộ ra mấy hình xăm trên cánh tay.
Theo như trong phim với trong truyện thì chắc chắn không phải người tốt.
Họ chống tay thở rồi chỉ về phía cô
" Cô gái, thằng đó là người quen của bọn tôi, đầu óc nó hơi có vấn đề tí.
Khi nãy đột nhiên phát điên chạy đi làm bọn tôi đuổi theo mệt gần chết đây."
Trúc quay đầu nhìn người phía sau đang cúi người thấp xuống mà ôm mình.
Tự tin nhận xét tên này không bình thường thật.
" Anh bỏ tôi ra trước đã" Trúc gỡ tay Khôi ra khỏi eo mình nhưng không được.
Người phía sau càng ôm chặt hơn, nói với cái giọng như kiểu trẻ con bị người ta bắt nạt
" Không bỏ."
Trúc thở dài, may mà cô tốt tính chứ đổi lại là con bạn thân thì cá chắc là anh bị ăn đòn nhừ tử rồi.
Cô lại nói
" Vậy anh có quen bọn họ không?"
" Không quen, bọn họ lừa anh muốn mang anh đi." người phía sau Trúc lắc đầu
Mấy hành động nãy giờ của người này trông cũng không giống giả vờ.
Chắc là chạy cũng khá xa, thấy cô nên đến kêu cứu.
" Anh ta nói anh ta không quen hai người kìa, có gì chứng minh là mấy người quen nhau không?"
"Bọn tôi..." hai người kia nhìn nhau
" Không chứng minh được mà anh ta cũng nói không quen 2 người.
Vậy hay là gọi ba mẹ anh ta tới đây đi.
Là người quen chắc 2 người có số điện thoại chứ nhỉ?"
"Cô bé, cô với nó không quen, đừng lo chuyện của nó.
Giao nó ra đây rồi vào nhà coi như chưa có chuyện gì đi." tên mặt sẹo nói
Bọn họ nói là cô phải nghe chắc? Mơ đi, hôm nay cô cứ thích lo chuyện bao đồng đấy.
Có câu gặp nạn không cứu tất báo ứng.
Cô là công dân tốt bụng đấy.
" Không nghe thấy anh ta gọi tôi là vợ à? "
" Vậy là mày xác định giúp nó?"
" Ừm, chồng tôi mà." Trúc gật đầu.
Lần đầu tiên trong 17 năm cuộc đời cô gọi người khác là chồng.
Trúc thầm xin lỗi người chồng trong tương lai...
Tên mặt sẹo đưa tay về phía tên có hình xăm kia, giật giật ngón tay như bảo tên kia đưa thứ gì đó cho hắn.
" Muốn lấy gì à?" Tên xăm hình hỏi
Tên mặt sẹo dùng sức tát phát vào đầu tên xăm hình, quát:
" Đưa con dao đây."
" Dao ở trên xe mà, lúc nãy mày kêu tao bổ táo cho mày nên tao bổ rồi để luôn trong túi ấy.
Giờ cần thì để tao chạy về xe lấy cho."
" Mày bị điên à? Mày đi rồi hai đứa nó úp sọt tao thì sao?"
" Thế để tao gọi đại ca mang đến." Tên xăm hình lấy điện thoại ra định gọi, thấy thế tên mặt sẹo vội ngăn lại.
" Mày gọi đại ca đến thì tao với mày chết chắc.
Có thằng nhóc ngu ngốc mà cũng dụ không được, mày muốn bị đuổi à.
Thôi để tao."
Tên mặt sẹo nói xong thì tiến lên vài bước.
Nhưng chưa kịp làm gì đã nằm gục xuống đất, trên đầu còn có vết máu, gần đó là chậu hoa hồng nhà cô...
Trúc ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, ha chả biết tưới cây hộ bố thế nào mà có 6 chậu thì rơi mất 2.
Sau kiểu gì bố cô cũng phải mua bổ sung cho coi.
" Mẹ, con còn chưa quét xong chậu trước nữa đấy." Trúc phàn nàn, chẳng thèm để tâm đến người vừa bị chậu cây rơi vào đầu kia...
Mẹ cô thò đầu ra từ tầng hai:
" Chưa xong thì quét một thể, nhanh lên mà vào nhà xem TV." Ngừng một lúc bà Tâm lại nói: " Rơi trúng người ta rồi đấy hả?"
" Không sao đâu ạ, chỉ mất tí máu thôi mẹ."
Bà Tâm nhìn đến tên xăm hình kia:
" Anh ta là bạn của chú hả? Vậy mau mang đi khám đi nhé.
Hôm trước xóm trên có người đi trộm chó bị chậu cây rơi vào đầu, nghe nói bị chấn thương đầu thì phải, khá nặng đấy."
Nghe vậy tên xăm hình kia mặt xám xịt, vội chạy tới đỡ tên mặt sẹo lên, vỗ vỗ vào mặt hắn:
" Mày có sao không Kiên ới? Dậy đi."
Chả có ai đáp lại, vì tên kia bị ngất rồi.
Bấy giờ Khôi cũng ngó nhìn, tay hơi thả lỏng:
" Tên đó bị sao thế vợ?"
" Không sao chỉ bị ngất tí thôi."
Tên xăm hình vội lấy điện thoại ra gọi cho đại ca mình:
" Đại ca ơi thằng Kiên nó bị chậu cây rơi vào đầu sắp chết rồi, mau đưa nó đi bệnh viện thôi anh."
Chả biết "đại ca" nói gì chỉ thấy tên xăm hình vâng vâng dạ dạ vội đỡ người lên.
" Để tôi giúp chú một tay nhé?" Trúc gỡ tay Khôi ra rồi đi tới giúp đỡ người tên Kiên kia lên lưng tên xăm hình
" Cảm ơn cô bé nhé.
Hôm nào nó khỏe chú kêu nó đến cảm ơn cháu sau."
Nói xong thì tên xăm hình vội chạy đi, cô còn nghe thấy hắn bảo:
" Kiên ơi mày đừng chết nha Kiên, tao với mày là tay trái tay phải của đại ca.
Mày chết thì chả khác gì đại ca cụt một tay cả.
Vì đại ca mày cố lên nha Kiên."
Có đồng đội thế này cũng khổ mà cũng vui phết đấy chứ.
Nhưng mà khổ là mình mà vui là người khác.
Tội cho Kiên...
Trúc đang cười thì bị Khôi kéo kéo tay áo:
" Cảm ơn vợ nha." Khôi cười tươi
" Anh đừng gọi như thế, tôi có phải vợ anh đâu.
Tôi mới 17 tuổi thôi, còn chưa có đủ tuổi kết hôn." Trúc vừa nói vừa gạt tay Khôi đang kéo áo mình ra
" Nhưng vợ vừa nói anh là chồng của vợ rồi mà." Mắt Khôi rưng rưng như ủy khuất
" Sao anh lại gọi tôi là vợ mãi thế? Tôi trông giống vợ anh lắm hả?"
Khôi lắc đầu:
" Không có vợ.
Vợ ở trước mặt."
" Vậy tại sao lại gọi tôi là vợ?"
" Lúc ở đầu đường kia kìa, anh thấy em liền thích, muốn em làm vợ anh.
Mẹ nói phải đối xử thật tốt với vợ mình.
Vợ yên tâm, anh sẽ đối xử thật tốt với vợ mà."
Chả hiểu sao lúc nghe Khôi nói câu này lòng cô cứ lâng lâng.
Chả lẽ đây là cảm giác khi được tỏ tình hả?
" Đồng ý đi, trừ bỏ cái hỏi ngốc ra thì nó trông cũng đẹp trai với hiểu chuyện đấy chứ.
Mày cũng đâu có người yêu, thử đi con." bà Tâm thò đầu ra với nụ cười rõ ghét
" Mẹ, mẹ nghe hết rồi hả?" Trúc hỏi
" Ừ, nghe không sót từ nào luôn." Bà Tâm cười rồi nháy mắt với con gái mình
" Nhỡ anh ta giả ngốc thì sao? Mẹ không lo cho con gái mẹ à?"
Khôi lại kéo tay áo Trúc, mặt nghiêm nghị:
" Vợ, anh không ngốc, cô Linh còn khen anh thông minh đấy."
Bà Tâm càng ngày càng thích thằng con rể rơi từ trên trời xuống này rồi nhá.
Hơn đứt mấy thằng nhóc nẹt bô chạy khắp nơi làm ồn kia.
Bà cười cười gọi Khôi:
" Con tên gì thế con trai?"
" Dạ, con tên Khôi."
Trúc chả muốn nghe tiếp tí nào, cô nhìn Khôi hỏi:
" Anh có nhớ nhà ở đâu không?"
" Không nhớ, hôm nay ở nhà ông ngoại."
" Thế anh có mang điện thoại không?"
" Khi nãy chơi nhà phao ở hội nên Khánh cầm điện thoại giúp anh rồi.
Khánh nói sẽ đến tìm anh nhưng hình như Khánh quên anh mất rồi, sau đó 2 người kia tới muốn dẫn anh đi tìm Khánh.
Nhưng họ lừa anh."
"Thế anh có nhớ số điện thoại của ba mẹ anh không? "
Khôi gật đầu rồi lại lắc đầu
" Là không nhớ hả? Thế giờ tôi đưa anh đi tìm Khánh nhá?"
" Ừm.
Nhưng vợ không được bỏ anh."
" Rồi rồi."
Thế là Trúc với Khôi cùng ngồi trên con xe điện đi về phía hội.
Lượn mấy vòng quanh mà chả thấy ai đang tìm người nhà cả.
Hình như người tên Khánh kia thật sự không nhớ tới tên ngốc này rồi.
Định đi thêm lúc nữa thì người phía sau kéo áo cô:
" Vợ ơi anh buồn ngủ rồi."
" Vậy người tên Khánh kia thì sao?"
" Kệ Khánh, anh buồn ngủ rồi."
Trúc bất đắc dĩ lại chở Khôi về nhà mình.
Lúc về thì mẹ cô đã ngủ rồi, cô chỉ anh ngủ ở sofa rồi đi thẳng lên tầng.
Mà vừa đến phòng nằm xuống thì lại thấy anh theo sau với cặp mắt như sắp dính lại
" Sao anh không ngủ đi?"
" Anh muốn ngủ với vợ."
" Không được nhá, nhỡ may anh làm gì tôi thì sao?"
" Anh chỉ muốn ngủ cùng vợ thôi, nếu vợ không tin cứ trói anh lại đi."
Một lúc sau....
Đèn ngủ được bật lên, hai con người nằm trên giường, một người đã bị trói cả tay lẫn chân mà miệng vẫn mỉm cười
" Vợ ngủ ngon."
" Ừ ngủ ngon."
Trong khi đó ở một nơi khác thì cả đám đi cùng Khánh đã chơi tới mệt, chuẩn bị ra về mới chợt nhớ tới Khôi.
Ráo rác đi tìm tới gần 11 giờ mới về nhà ngoại trong lo lắng.....