Chồng Ngốc Độc Sủng Mình Em


Hôm sau, Cố Thiên Bắc và Nguyệt Hân đến tìm Cố Quân, vẻ mặt khiến người khác thương hại của hai người họ càng khiến người ta phải khinh thường.
Mới sáng sớm đã chạy đến làm ầm ĩ, chẳng xem ai ra gì! Lại còn khóc lóc thảm thiết, cứ như ai vừa chết không bằng.
Cố Thiên Bắc quỳ trước mặt Cố Quân, vừa khóc, miệng không ngừng cầu xin:
_ Ông ngoại, ông không thể thấy chết mà không cứu.

Ba mẹ cháu cũng vì bị anh họ gán vào tội giết người mà bị bắt.

Anh ấy lại vu khống ba mẹ cháu đã giết chết ba mẹ anh ấy! Ông ơi, ông cứu ba mẹ cháu đi mà!
_ Tự làm tự chịu, ta cũng chẳng muốn có người còn gái vừa ác độc lại thâm hiểm như vậy!
Nguyệt Hân cũng chẳng vừa, chưa làm cháu dâu chính thức đã chạy đến đây cầu xin ông chồng, lại còn mặt dày đem Nguyệt My Nhi vào cuộc.
_ Ông ơi, ba cháu không phải loại người như Nguyệt My Nhi nói đâu ông.

Ông mau nói với chị ta một tiếng, thả ba cháu ra đi ông.
_ Các người sáng sớm đến đây làm phiền giấc ngủ của người khác, lại còn chẳng biết nặng nhẹ mà cầu xin cho lũ khốn đó sao? Ta khinh!
Cố Quân tức giận nói ra những lời này, khiến cho Cố Thiên Bắc một phen kinh hãi.

Cơn tức giận từ trong người bộc phát, hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Cố Quân, rằng từng chữ:
_ Ông ngoại, ông không giúp thì thôi, tại sao lại chửi ba mẹ tôi chứ? Mẹ tôi cũng là con ruột của ông, ông thấy chết mà không cứu, có xứng đáng làm ba không?
_ Vậy mẹ cậu có xứng đáng làm em ruột của ba tôi không?
Cố Thiên Khanh từ trên lầu đi xuống, bên cạnh còn có người đẹp ôm vào lòng.

Ánh mắt chẳng có chút cảm tình nào nhìn về phía Cố Thiên Bắc.

Hắn ta cũng chẳng thua kém gì, đào sâu vào quá khứ của anh.
_ Thế thì sao chứ? Người như anh, xứng đáng bị mồ côi.

Giả ngốc suốt hai mươi mấy năm, cảm giác cũng chẳng sung sướng gì, có đúng không? Ba mẹ anh, không xứng sống trên cõi đời này!
Bốp.
Cú đấm trời giáng xuống mặt Cố Thiên Bắc, anh tức giận mà không kiềm chế được, đã ra tay với người vừa xúc phạm ba mẹ mình.
Nguyệt My Nhi ở bên ngăn cản, Nguyệt Hân cũng chạy đến đỡ lấy Cố Thiên Bắc.

Cố Quân vẫn nhàn nhã uống trà, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này!
Cố Thiên Khanh đưa tay chỉ thẳng vào mặt hắn ta, giọng cảnh cáo lộ rõ:
_ Tôi nhắc cho cậu nhớ, sau này còn đem ba mẹ tôi ra làm "câu chuyện hề" để nói, thì lần sau chắc chắn sẽ không đơn giản là một cú đấm.

Cút!
Cố Thiên Bắc cho dù tức giận nhưng chẳng thể làm được gì, đành kéo tay Nguyệt Hân rời đi!
...........
Nguyệt My Nhi cùng Cố Thiên Khanh đến đồn cảnh sát để xem tiến độ điều tra.
Nghe Sở Trạch nói, Cố Nhược và Trần Nhậm vẫn không chịu thừa nhận hành vi của mình.

Còn về Trần Đức, ông ta nhận mọi tội lỗi về cho mình, hoàn toàn không khai ra cháu trai đích tôn của ông ta.
Nguyệt Trấn lại khác, ông ta muốn đích thân Nguyệt My Nhi thẩm vấn.

Cô cũng hết cách nên đành đồng ý.

Anh đứng bên ngoài mà lo lắng đến chảy mồ hôi trên trán.

Chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bất an lạ thường.
...
Nguyệt My Nhi bước vào phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với người ba "đáng kính" của mình.

Vẻ mặt vừa lạnh lùng nghiêm túc vừa xa cách đó, khiến Nguyệt Trấn cảm thấy áy náy.
Cô cười nhạt, khinh thường vẻ mặt hiện giờ của ông ta, cất giọng sắc bén thẩm vấn ông:
_ Nguyệt Trấn, ông có thừa nhận chuyện mình đã làm trong suốt mười hai năm qua không? Bao gồm: giết người, buôn bán chất cấm, lợi dụng chính con gái ruột của mình, gian thương, buôn người và nội tạng bất hợp pháp.

Ông...!thừa nhận hay không?
_ My Nhi, ba thừa nhận.


Nhưng ba có nỗi khổ riêng, con nghe ba giải thích có được không?
Nguyệt My Nhi cảm thấy bản thân mình nên nghe, dù sao đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng của cô ba ruột của mình.
_ Được!
Nguyệt Trấn vui mừng, nụ cười hiền hậu mà suốt hai mươi lăm năm qua khiến cô nhầm lẫn.

Nhầm lẫn ông ta là một người ba tốt, luôn yêu thương và quan tâm đến cô.

Nhưng không ngờ, nó lại là nụ cười giả tạo, chỉ muốn lấy được lòng tin từ cô gái mất mẹ từ nhỏ.
Nguyệt Trấn đặt hai tay lên bàn, thở dài một hơi mới cất tiếng nói:
_ Thực ra, ba muốn chiếm tài sản của Cố gia là vì con.

Ba lập ra kế hoạch hoàn hảo, muốn giết con là vì muốn tạo ra cái chết giả.

Sau khi mọi chuyện dần ổn định, ba sẽ đưa con đi nơi khác, sống một cuộc sống chỉ có ba và con.

Từ khi mẹ con mất, ba chưa bao giờ ngừng nghĩ đến việc sẽ cho con cuộc sống tốt nhất có thể! Ba là người ba tồi tệ nhất trên thế gian này! Chỉ mong con tha thứ cho ba lần này thôi! Sau khi chết, ba sẽ thú tội với mẹ con.

Chúc con sống vui vẻ với cuộc sống của mình.
Pằng! Pằng! Pằng!
_ Baa...
Ba phát súng đã kết liễu mạng sống của Nguyệt Trấn, chẳng biết từ đâu ông ta lại có súng, dùng mạng của mình để chứng minh những gì mình vừa nói là sự thật.
Nguyệt My Nhi bất ngờ với hành động của ông, không kịp trở tay chỉ vội kêu lên một tiếng "ba", ông ta đã ngã xuống.
Tiếng súng vang vọng, kinh động đến bên ngoài.

Cố Thiên Khanh nhanh chân mở cửa đi vào, nhìn thấy Nguyệt My Nhi đang ôm xác chết của Nguyệt Trấn mà khóc!

_ Ba, ba cũng đâu cần phải nhẫn tâm chết trước mặt con chứ? Ba làm như vậy...!chẳng khác nào khiến con phải chịu cảnh ám ảnh này suốt cuộc đời.

Ba ác lắm,...!con quyền rủa ba...!mãi mãi cũng không tìm thấy mẹ con.

Baaa...
Cố Thiên Khanh lẳng lặng đi đến, ôm lấy cô từ phía sau, im lặng không lên tiếng.

Anh biết, bây giờ cô chỉ còn một mình anh, anh là điểm tựa duy nhất khiến cô phải sống.
..........
Xác chết được đưa về Nguyệt gia, Triệu Mẫn vừa nhìn thấy đã muốn ngất xỉu, cũng may Nguyệt Hân ở bên cạnh đỡ lấy.

Bà ta đau buồn mà khóc nức nở, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng cả khu biệt thự.
Ba ngày làm đám tang cho Nguyệt Trấn, khiến cả người Nguyệt My Nhi phải mỏi mệt.

Vẻ mặt đã tốt lên rất nhiều, nhưng cú sốc này quá lớn, khiến tâm trí cô chưa kịp thích ứng kịp.
Sau khi trở về, cô lau nhanh vào phòng tắm, kì cọ sạch sẽ rồi mới yên tâm đi ngủ.
Cố Thiên Khanh sợ cô đói đã ép uống ly sữa mỗi chịu cho cô ngủ.

Nhìn cô mệt mỏi mà anh cũng chẳng thấy vui, vừa lo lắng vừa không giúp được gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận