Đã 2 tháng kể từ ngày Thuần Hy ở lại Thành Phố T nhằm tìm kiếm chú mình, hiện đang ở phòng khách nhà Mạc Ly, Thuần Hy và bà bàn một số chuyện
-"Dì à, ngày mốt là tới ngày giỗ...rồi, con định ngày mai sẽ bay về để..."
Thuần Hy nói giọng hơi nghẹn ngào, tuy nhiên đôi mắt vẫn lạnh tanh, Mạc Ly nghe vậy bà cũng hiểu được tâm tư cháu gái mình, ngắt lời
-"Được rồi, lát nữa dì sẽ đặt vé máy bay cho"
Cô nghe xong không đành lòng, lạnh lùng
-"Không cần đâu, dì. Con đi tàu điện là được"
Mạc Ly nhíu mày, nhưng cũng gật đầu đồng ý với cô.
Hôm nay cô lên tàu điện về nhà lúc trước, khi cô đặt chân đến trước cổng thì trước mắt cô là một căn biệt thự khá lớn màu trắng và hơi bụi vì đã để lâu năm, Thuần Hy bước vào lướt qua khu vườn thì ký ức lại ò ạt tràn vào đầu cô
-"Mẹ ơi, lại chơi với Thuần Hy đi"
-"Ba ơi, cõng Thuần Hy"
-"..."
Thật nhiều ký ức về cô và gia đình năm đó, cô ngồi xuống cái xích đu dưới cây hoa Tử Đằng lớn trong vườn, đây là cái cây Hoa Tử Đằng của cô cùng với một người bạn lúc nhỏ. Thuần Hy nhớ năm cô 7 tuổi gần nhà có chuyển tới một cậu bé khoảng 12 tuổi.
lúc đó cô đang chạy đi chơi ngoài vườn thì bắt gặp một cậu con trai đang đứng một mình phía xa xa nhìn những người bạn cùng tuổi đang chơi rất vui vẻ nhưng còn cậu thì đứng một mình.
Thuần Hy thấy vậy chạy lại trước mặt cậu bé cười hỏi
-"Anh à, anh tên gì?"
Cậu bé thấy vậy nhìn cô ngẩn người một lúc, cô thấy vậy không hỏi tên nữa mà lại hỏi cái khác
-"Thế sao anh không lại chơi với mọi người"
Cậu bé nhìn Thuần Hy, im lặng lát rồi lí nhí nói
-"Anh không phải bạn họ"
Thuần Hy nghe rồi chỉ cười, dùng giọng vô cùng dể thương nói
-"Vậy anh làm bạn với Thuần Hy đi"
Cậu bé ngẩn ra một lúc rồi cũng cười nói theo
-"Anh là Tử Mặc"
Do còn bé nên cô nghe không rõ lắm nên cứ gọi Tử Mặc là Tử ca
-"Tử ca, anh xem cây Tử Đằng này đẹp không"
-"Đẹp lắm, Hy Hy giỏi thật"
Ký ức cứ trào về làm Thuần Hy đượm buồn ngồi ở xích đu, nhớ tới năm đó Tử Mặc chỉ nói là phải chuyển ra nước ngoài rồi biệt tâm biệt tích làm cô rất buồn, khóc rất nhiều. Thuần Hy hiện tại cũng không nhớ rõ mặt của Tử Mặc nữa. Chỉ biết người đó rất đẹp, đôi mắt màu bạc mê người cộng thêm mái tóc đen óng làm cho Thuần Hy nhớ mãi. Cô ngước mặt lên trời nuốt nước mắt trở ngược vào trong, chỉ trong 1 năm 8 tuổi đó mà Tử Ca bỏ cô ra nước ngoài, gia đình bỏ cô mà đi làm Thuần Hy rất uất ức.
Lúc này cô bước vào ngôi biệt thự, ngôi biệt thự giờ chả còn gì chỉ duy nhất khuôn ảnh cả gia đình cô được treo ở trên tường, căn biệt thự đã đóng bụi vì lâu năm chưa ai đặt chân tới. Thuần Hy lầm bầm nói
-"Mẹ, bố con nhớ mọi người lắm. Tại sao lại bắt con sống trên thế gian này cô độc như vậy, nhưng không sao, con sẽ báo thù cho mọi người"
Lúc này đôi mắt đen của Thuàn Hy tràn ngập lửa giận, nếu ai nhìn vào sẽ bất giác rùng mình lên một cái. Lúc này cô đang đi trên hành lang lầu 2, cô nge tiếng sột soạt trong thư phòng của ông nội, Thuần Hy bắt đầu mở cửa phòng ra. Cô mở to mắt nhìn người bên trong
-"Người...người...tại sao lại là người???"