Sau khi nghe được " kế hoạch tác chiến" với kẻ bí ẩn kia của Lưu Ngọc, Tô Thư Kỳ thật sự không tin vào tai mình.
" Cậu chắc chứ! Thật muốn làm như vậy! " - Tô Thư Kỳ tưởng mình đã nghe nhầm nên cố hỏi lại lần nữa.
"Ừ" - Lưu Ngọc khẳng định chắc chắc.
" Cậu thực sự không cần mặt mũi nữa hay sao? Cậu không cần lòng tự trọng nữa hả? " - Tô Thư Kỳ dò xét Lưu Ngọc với hy vọng mong manh là cô ấy sẽ đổi ý.
" Mặt mũi, lòng tự trọng là thứ gì? Ăn được sao? Lưu Ngọc tôi không màn đến mấy cái đó! "
"Quen biết lâu như vậy, giờ tôi mới biết da mặt cậu cũng thật là dày a " - Tô Thư Kỳ chán ngán mà lắc đầu.
" Chỉ cần đạt được mục đích, chịu thiệt một tí chẳng là gì.
Nếu như da mặt tôi mà mỏng như những đứa con gái khác thì tôi sẽ không còn là Lưu Ngọc mà cậu biết như hiện giờ" - Lưu Ngọc nhấn mạnh từng câu từng chữ, tỏ rõ quyết tâm với ý định của mình.
"...!"
Tô Thư Kỳ cũng chẳng còn gì để nói.
Chỉ đành toàn tâm toàn lực giúp đỡ cô bạn thân này.
Cô tiễn Lưu Ngọc ra ban công, không quên dặn dò:
" Bảo trọng"
" Ừ"
Rất nhanh, nhỏ đã nhảy xuống đất, trèo qua hàng rào kẽm gai rồi biến mất trong màn đêm.
Tô Thư Kỳ tựa người vào ban công suy nghĩ.
Có lẽ kể từ ngày mai sẽ không còn được an nhàn nữa rồi.
- -----------------------
Sau khi Lưu Ngọc rời khỏi khách sạn, Tiểu Nam cũng được đưa trở về Dương gia.
Tuy có hơi ngốc một chút nhưng trí nhớ của cậu ấy trước giờ luôn rất tốt.
Thậm chí cậu ấy có thể nhớ hết sổ danh bạ điện thoại và tên tất cả người làm trong nhà.
Đương nhiên, cậu càng nhớ rõ hơn cái chuyện đếm ấy.
Cậu và tỷ tỷ chơi rất vui, tỷ ấy còn cho cậu biết tỷ ấy tên Ngọc nữa.Nhưng cũng kể từ ngày hôm đó,Tiểu Nam ngày nào cũng náo loạn đòi gặp lại Lưu Ngọc.Hôm nay cũng vậy.
( Đối với tâm hồn trẻ con của Tiểu Nam, cậu chỉ biết chơi, ăn và ngủ.
Và chuyện lên giường cùng Lưu Ngọc qua suy nghĩ ngây thơ của cậu cũng chỉ là một trò chơi.
Haiizz...Hãy thông cảm vì cậu ấy vẫn đang bị...ngốc)
"Xoảng...xoảng..." - tiếng bát đĩa và đồ đạc bị ném bể đến đáng thương.
" Tỷ Tỷ, Tôi muốn gặp tỷ tỷ xinh đẹp.
Tại sao các người không cho tôi đi.
Tôi muốn gặp tỷ ấy! Tôi muốn gặp Ngọc" - Dương Tuấn Nam vừa ném đồ đạt vừa la hét.
" Thiếu gia, thiếu gia xin cậu bình tỉnh lại đi.
Thiếu gia! " - Dì Tư, người nuôi dưỡng cậu từ nhỏ hốt hoảng van xin.
" Cháu ngoan, bảo bối của bà.
Bình tĩnh đi" - bà nội Dương đau lòng vì cháu, bà càng hốt hoảng hơn khi thấy cậu cằm con dao trong bếp." Cẩn thận! Coi chừng bị thương! Mau bỏ xuống đi cháu"
Thấy bà nội như sắp khóc, Tiểu Nam liền quăng con dao xuống đất.
Đây là người bà mà cậu thương nhất, cậu không thể làm bà ấy khóc cũng không thể...dừng lại.
Cậu muốn gặp Ngọc, cậu muốn hỏi tỷ ấy sau lần nào cũng nhân lúc cậu ngủ mà bỏ đi, sao lần nào cũng bỏ rơi cậu.
Cậu muốn hỏi thực rõ ràng.
Cậu tiếp tục đập phá.
Không chỉ dì Tư mà tất cả những người làm khác cũng chạy xung quanh cậu.
Người thì cố chụp mấy cái đồ cậu ném đi.
Người thì nhanh chóng thu dọn mấy mảnh vỡ trên đất, sợ cậu giẫm phải.
Đây là lần thứ 6 cậu nổi loạn trong suốt 4 ngày qua rồi.
Trước đây dù hay ngây ngốc nhưng cậu rất ngoan, cơm nước cũng tự biết ăn, đúng giờ thì lại chui vào chăn ngủ.
Đôi lúc còn hay phụ việc nhà, tưới cây, lau nhà.
Thế nên, những người làm ở đây đều rất yêu quý cậu, luôn chiều chuộng cậu.
Đây là lần đầu tiên, những người làm chứng kiến cảnh tượng "nổi loạn" của Dương thiếu gia nên ai cũng lấy làm lo lắng.
Người lo lắng nhất là Bà nội của cậu.
Bà khuyên con dâu nên đi tìm cái cô " Ngọc " gì đó cho cháu bà.
Nhưng khổ nổi, Trần Kiều Hoa kiêng quyết không cho phép điều đó xảy ra.
Bà khẳng định rằng người tên " Ngọc " kia là loại phụ nữ chẳng tốt đẹp gì, một mực nhốt Tiểu Nam trong nhà.
Bà còn sai người canh cổng thật kĩ, không cho Tiểu Nam ra ngoài, càng không cho bất kì người phụ nữ nào được bén mảng đến đây.
Thế là, chỉ có thể để Dương Tuấn Nam muốn làm gì thì làm, náo thế nào thì náo.
" Không nghe! Không nghe! Tôi chỉ muốn Ngọc" - cậu chạy từ phòng bếp lên đến phòng khách rồi hét vang.
Lần này, mục tiêu của cậu đã chuyển đến mấy cái gối trên ghế sopha.
Cậu lấy từng cái ném mạnh ra cửa.
" Bịch " - cái gối kia vừa bay ra cửa thì trúng phải mẹ cậu - Trần Kiều Hoa đang đi vào.
Gương mặt xinh đẹp kia đã trở nên giận dữ.
" Con còn mốn nháo đến bao giờ đây? " - bà thét mắng con trai.
" Mommy! Con...con..." - thấy mẹ giận dữ, cậu có chút sợ, dẫu sau đây cũng là người mà cậu sợ nhất từ trước đến giờ.
Nhưng cậu vẫn muốn gặp...Ngọc.
" Mommy! Con muốn Ngọc, Con muốn Ngọc! " - cậu ngồi xuống đất,co người lại thể hiện vẻ mặt như sắp khóc của một đứa trẻ đang làm nũng.
Cậu biết, trước mặt mẹ có quậy phá thì cũng vô ích, lại còn có thể bị "đánh mông" nữa nên chỉ co thể thu liễm mà làm nũng.
Trần Kiều Hoa có chút thương xót.Bà không phải muốn bắt ép con trai nhưng người phụ nữ kia thật quá không xứng đáng.
Là một người mẹ, lương tâm người mẹ chỉ cho phép bà làm những điều tốt nhất cho con mình.
Bà thu lại nét mặt giận dữ nhưng cũng không thể hiện chút biểu cảm gì, lạnh lùng ra lệnh cho người đưa Tiểu Nam về phòng.
" Mommy! xin mẹ!Mommy!" - lần này thì cậu thực sự khóc rồi.
Nhưng thấy mẹ không phản ứng, cậu lại cầu khẩn bà nội: " Nội, nội xin mẹ giúp con.
Tiểu Nam muốn gặp Ngọc"
" Tiểu Nam, bà nội không phải không muốn giúp con.
Nhưng..." - bà đưa mắt về phía Trần Kiều Hoa.
Đứa con dâu này, một khi đã muốn làm gì thì chính bà cũng không cản nổi.
Đành trơ mắt nhìn bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Tiểu Nam rồi đưa cậu ấy về phòng.
" Ring...Ring..." - điện thoại của Trần Kiều Hoa vang lên âm báo tin nhắn.
Bà mở hộp thư xem tin nhắn từ số điện thoại kia.
"Dương phu nhân thân mến!
Tôi nghĩ chúng ta lại phải gặp nhau rồi.
2 tiếng nữa tại nhà hàng W.
Hy vọng Dương phu nhân nên đến.
Nếu không tôi đành phải lan tràn thứ này vào mạng xã hội.
[Một đoạn video "nóng" của Tiểu Nam và Lưu Ngọc]
Nhớ đến đúng giờ!"-Lưu Ngọc
Nhìn những tin nhắn cùng video kia Dương phu nhân giận đến xanh cả mặt.
Bà bóp chặt điện thoại, hận ngay lúc này không thể giết chết cô ta..