Tại nhà hàng W, Lưu Ngọc đã đợi Dương phu nhân kia được 5 phút.
Cô thư thái ngồi nhâm nhi tách cà phê capuchino nóng hổi của mình.
Hương vị của nó vẫn khác biệt như vậy.
Capuchino của W được làm theo công thức cà phê và sữa với tỉ lệ như nhau.
Thế nên sẽ đắng hơn các loại capuchino bình thường.
Có lẽ vì thế mà cô cực kì yêu thích nó.Cũng giống như cô yêu thích cuộc sống mà mình đã chọn.
Phàm là con người, ai ai cũng thích cuộc sống của mình có nhiều điều ngọt ngào, may mắn, làm việc gì cũng đều thuận lợi ví như họ thích capuchino nhiều sữa vậy, rất ngọt ngào, rất dễ uống và thơm ngon.
Nhưng riêng cô, cô lại thích cuộc sống của mình có nhiều thử thách, mạo hiểm, tư vị, thậm chí là đau thương.
Chỉ như thế cô mới có thể rèn luyện được bản thân mình, thỏa mãn lòng kiêu hãnh cùng tích cách bướng bỉnh của bản thân ví như cô thích capuchino nhiều cà phê, rất đắng, rất khó nuốt nhưng khiến người ta không quên được.
Lưu Ngọc đặt ly capuchino của mình xuống, người cô đợi cuối cùng cũng đã đến.
Giống như lần trước, Dương phu nhân vẫn quý phái như vậy, xinh đẹp như vậy.
Thật khiến cho người ta ngưỡng mộ trong lòng.
Chỉ là, đôi mày thanh tú kia có chút chau lại, ánh mắt có phần mang theo hỏa lực, gương mặt xinh đẹp kia cũng đang thể hiện một vẻ mặt khó coi.
Lưu Ngọc biết bà ấy đang rất giận dữ, ánh mắt kia như muốn phóng tia lửa điện về phía cô khiến cô càng cảm thấy...phấn khích.
Thì ra cảm giác chọc giận được phu nhân Dương gia lại thú vị đến vậy.
Mai mốt, cô phải chọc giận bà ấy dài dài rồi.
Trần Kiều Hoa đi đến ngồi đối diện với Lưu Ngọc.
" Nói đi! Cô muốn bao nhiêu tiền?" – Trần Kiều Hoa lập tức vào thẳng vấn đề.
Bà muốn kết thúc nhanh chóng cuộc đối thoại này.
Bà không muốn phí thời gian của mình cho hạn người không biết xấu hổ như Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc tất nhiên có thể phần nào đọc được suy nghĩ của bà.
Nhưng cô lại muốn chọc tức bà ấy thêm một chút nữa.
" Đừng vội vậy chứ! Dương phu nhân cũng nên uống một tách cà phê đi chứ" – cô vừa nói vừa vẩy tay gọi phục vụ.
Lưu Ngọc còn ngẫu hứng giúp bà gọi một phần cà phê.
" Tôi không đến uống cà phê.
Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền?" – bà giận dữ hỏi lại một lần nữa.
Lưu Ngọc biết mình không nên đùa nữa, đến lúc nghiêm túc rồi.
" Tôi không cần tiền"- cô thành thật đáp.
Truyện Hài Hước
" Không cần tiền? Nói thật dễ nghe! Vậy nói cho tôi biết thử xem loại đàn bà như cô thì cần thứ gì?"- lời nói của bà chứa đầy sự mỉa mai.
" Tôi muốn gả vào Dương gia của các người.
Tôi muốn lấy Dương Tuấn Nam.
Hôm nay tôi đến là để cầu hôn"- cô thẳng thắng nói điều mình muốn.
Trần Kiều Hoa không kiềm được mà đập mạnh tay lên bàn, thét mắng: " Cầu hôn! Thứ đàn bà không biết xấu hổ như cô mà cũng đòi gả vào Dương gia.
Cô đừng mơ"
Lưu Ngọc cũng đã lường trước bà sẽ có phản ứng như vậy nên cũng không có gì hoảng hốt, thản nhiên cầm lấy tách capuchino thưởng thức một ngụm.
Sau đó nói tiếp: " Bà không sợ đoạn video kia được công bố?"
" Chỉ bằng thứ đó mà muốn uy hiếp tôi.
Đúng là hoang đường" - Trần Kiều Hoa cười giễu." Nếu cô muốn công bố nó như vậy thì cứ công bố đi.
Đến lúc đó,để tôi xem là mới là người bị mất mặt"
Bà biết đoạn video đó nếu bị công bố thì Tiểu Nam sẽ bị dư luận chỉ trách.
Nhưng thà bà để Dương gia chịu một chút sóng gió, thay Tiểu Nam dàng xếp cũng không thể để Lưu Ngọc-người phụ nữ không biết xấu hổ này bước vào Dương gia.
"Tôi đương nhiên biết.
Chỉ với đoạn video kia thì không đủ nên đã chuẩn bị thêm một phần hậu lễ, Dương phu nhân không ngại xem một chút chứ"
Lưu Ngọc không phải là người tùy hứng, cô sẽ không khiêu chiến nếu không nắm chắc 90% là mình sẽ chiến thắng.
Cô đương nhiên biết một đoạn video tình ái kia không phải là vũ khí tốt nhất để đối phó với người phụ nữ sắc sảo như Trần Kiều Hoa.
Đó là chỉ là một hỏa mù để trêu đùa bà ấy còn thứ thật sự có thể uy hiếp bà ta là một thứ khác.
Cô lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ trông khá cũ kĩ, để trên mặt bàn.
Cô đoán không sai, thứ này thật sự khiến cho Dương phu nhân phải dao động.
Vừa nhìn thấy tập hồ sơ kia thì gương mặt của bà đã biến sắc, không phải tức giận mà là sợ hãi.
Bà sợ hãi đến tột độ, bởi bà biết đó là gì - là hợp một hợp đồng phi pháp mà 20 năm trước, Khải Thiên đã kí với một tổ chức buông lậu quốc tế.
Năm xưa, chồng bà - Dương Tuấn Khải vì bệnh nặng qua đời.
Tập đoàn Khải Thiên lúc đó chỉ là một công ty nhỏ đang trên bờ vực phá sản.Cơ nghiệp Dương gia không người lèo lái đã đành, Tiểu Nam của bà cũng chỉ mới 4 tuổi, mẹ chồng của bà là Đỗ Vân Minh lại đang điều trị bệnh tim với chi phí đắc đỏ.Khó khăn chồng chấc khó khăn.
Đúng lúc đó, thì một tổ chức hắc đạo tìm đến ngõ ý muốn bà hợp tác muốn mượn danh công ty Khải Thiên để vận chuyển vũ khí buông lậu qua biên giới.Chỉ cần chuyển hàng thành công, khoảng lợi nhuận nhận rất lớn.Vì Khải Thiên là một tập đoàn xuất nhập khẩu nên việc xin cấp phép xuất ngoại hàng hóa là rất dễ dàng.
Bà chỉ đành đánh liều thử một phen.
Rất may, những chuyến hàng đều vận chuyện thuận lợi.
Sau hai năm, hợp đồng hợp tác kia đã hết hiệu lực.
Khải Thiên cùng tổ chức hắc đạo kia đã không còn liên hệ.Nhờ vào tiền vốn kia bà đã giúp Khải Thiên không những vượt qua khó khắn mà còn từ một công ty nhỏ bé phát triển thành một tập đoàn lớn mạnh.
Bà nhớ không nhầm thì bản hợp đồng "đen" đó năm cưa đã được tiêu hủy.
Nhưng hiện tại nó lại ở ngay trước mặt bà.
Hơn nữa còn là do người phụ nữ không vô liêm sĩ - Lưu Ngọc đưa cho bà.
Bà làm sao có thể tin đó là thật chứ.
Bà lập tức kiểm tra tập hồ sơ kia.
Nhưng khi xem xong, bà nhất thời không chịu được mà ngồi khụy xuống ghế, nét mặt tái nhợt.
Đây quả thật là bản hợp đồng năm xưa.
" Sao vậy Dương phu nhân, bà hài lòng với món quà cầu hôn này chứ? Đây là một trong hai bản hợp đồng "đen" bà đã kí 20 năm trước.
Vì sợ Dương phu nhân bà vì hoảng loạn mà xé nát nó nên tôi vẫn còn giữ lại một bản để dự trù.
Bây giờ thì bà có muốn suy nghĩ lại yêu cầu lúc nãy của tôi không?" - cô rất vui vẻ trò truyện.
" Tại sao cô lại một hai muốn gả vào Dương gia? Là vì tiền sao? "
" Lại là tiền! Bà nghĩ Lưu Ngọc tôi thiếu tiền như vậy hả?" - Lưu Ngọc chậc lưỡi.
" Không phải tiền! Vậy rốt cuộc cô muốn gì?" - Trần Kiều Hoa lại hỏi.
" Nếu tôi nói tôi nhìn trúng con trai của bà rồi! Bà có tin không? " - cô cười rất sảng khoái
" Nhìn trúng! Tôi lại không nghĩ đơn giản như vậy? Nếu thật sự thích nó thì sao cô không đường đường chính chính qua lại với nó lại bày ra nhiều trò hạ lưu như vậy"
" Chuyện đó à! Không nói cho bà biết! Như vậy không vui nữa.
Đúng rồi! Dương phu nhân, tôi muốn ngày này tháng sau tổ chức đám cưới với Tiểu Nam.
Bà nên thu xếp từ bây giờ đi là vừa.
Nếu như tháng sau không có đám cưới, cũng không nhìn thấy chú rể thì tôi không chắc bí mật của Khải Thiên sẽ còn được giữ kín đâu.
Cũng trễ rồi, tôi nên về thôi! " - cô nói rồi đứng lên ra về, khi đi ngang qua bà không quên chào hỏi: " Tạm biệt, Mẹ chồng".