Chương 11: Sự cố nhỏ, hiểu lầm lớn
Những tháng ngày ăn ít, học nhiều, thời gian ôm sách còn nhiều hơn là thời gian ôm chăn, thời gian ngồi ghế nhiều hơn ngồi giường đã qua.
Ông trời cũng không phụ công chúng nó khổ nhọc mấy ngày qua, sau hai tuần thi cử chúng nó đã nhận giấy bao trúng tuyển.
Hôm nay được nghỉ chúng nó quyết định đi du lịch một chuyến vào tận Sài Gòn chơi, nhưng Long lại bận đột xuất cho nên chuyến đi bị lùi lại đến tuần sau.
Ngủ nướng đến hơn mười một giờ trưa mới bình minh, ngáp một cái thật dài rồi mới đi vào nhà vệ sinh.
Ăn uống xong xuôi định bay sang nhà Thảo để rủ đi shopping giết thời gian, thì nhận được điện thoại của Long nói là tối nay hai người sẽ đi dự party, kêu nó ở nhà chuẩn bị đồ, tầm hơn sáu giờ tối sẽ về qua nha đón đi.
*************************************
Nó mặc một bộ váy ren màu đen, cổ chữ V viền trắng hoa hồng nhạt, bộ váy ôm sát lấy thân hình chữ S của nó. Nhìn thật là Sexy! Nó đeo chiếc vòng cổ bạc có hình trái tim kim cương, nhìn thôi cũng biết là rất…. rất đắt xiền ạ.
Tuy biết là vợ mình xinh, nhưng khi nhìn thấy vợ ở trước cửa nhà thì Long vẫn không khỏi ngơ ngác vài giây. Mỉm cười một cái đi đến bên vợ ôm eo bế lên xe.
-Em định nạp thêm chàng à?
-Hihi, em đinh nạp thêm thiếp thôi.
Chiếc xe oto sang trọng đi thẳng đến nhà hàng năm sao hoành tránh ở giữa thủ đô. Trên đường đi Nó đã kể cho Long kế hoạch trong hè này của Nó đã được lên từ sáng.
Đầu tiên là một tuần bay vào Sài gòn chơi nắng, tắm biển. Vài ngày vào Tây Nguyên cưỡi voi và nửa tháng đi làm tình nguyện viên ở ngoài Thanh Hóa.
Nhưng Long lại gạt hết đi với lí do rằng: ‘thiếu em, anh sẽ bị ốm yếu.’ Một lí do rất chi củ chuối!
-Em không biết đâu, nếu em không đi chơi thì em ở nhà làm gì??? Anh thì suốt ngày đi làm ở công ty đến tối muộn mới về, chả lẽ em chỉ ở nhà ăn với lên mạng rồi cũng sẽ có ngày em thành con heo nái à xem.
Linh Tâm nũng nĩu.
-Anh sẽ cố gắng sắp xếp công việc để đưa em đi xả stress được không?
Long xuống nước dỗ dành.
-Thôi, công việc cũng đâu phải ngày một ngày hai mà xong, anh phải chăm chỉ cần cù kiếm tiền để sau này nuôi em và con chứ. Em đi với Thảo được mà, vậy hai đứa em sẽ chỉ đi vào Sài Gòn chơi 1 tuần thôi rồi về được chưa? Tất cả những thứ khác hủy, em sẽ hủy hết vì anh nhé.
Nó vẫn muốn đi chơi, nhưng lại không muốn vì mình mà công việc của ai đó bị ảnh hưởng. Nhưng nó đâu biết rằng lời nói trong sáng của nó đã bị ai đó hiểu sang 1 ý nghĩa khác, đen tối hơn…
************************************************************************
Nhà hàng tổ chức party là nơi khá rộng, có nguyên cả một cái sân to rộng ở đằng sau, giữa sân là hồ bơi nhỏ hình trái tim, dưới hồ đèn nhiều màu nhấp nháy liên tục không ngừng.
Party này là do bạn thân của Long mới từ Mỹ trở về nước lập nghiệp, tiệc hôm nay để gặp lại bạn thân và là quen thêm nhiều doanh nhân trẻ thành tài khác.
Long dẫn Nó đến gặp thằng bạn thân ngay sau khi hai người đến nơi.
-Chào, đây là vợ của tao – Linh Tâm. Còn đây là bạn thân nhất của anh – John, tên tiếng việt là Hùng.
Long giới thiệu hai người với nhau.
Anh chàng John này cũng cao không kém chồng nó đâu nhé, dáng dấp anh chàng rất chuẩn, mũi cao, mắt hai mí, miệng trái tim, mỗi khi cười đều để lộ hai má lúm rõ xinh trai cơ.
-Chào em.
Giọng anh chàng trầm ấm.
-Em chào anh.
Mỉm cười chào anh và rồi hai người bắt tay nhau một cái nhẹ.
Sau đó John xin lỗi hai người vì phải ra ngoài đưa menu mới cho nhà bếp, Linh Tâm đã đem hết những thắc mắc trong lòng ra hỏi chồng mình một lượt về chàng John.
Hóa ra John là người Mỹ gốc việt, sinh ra tại Việt Nam nhưng sau khi mẹ mắt năm John lên 5 thì anh theo bố sang Mỹ sống, từ đó chưa về qua Việt Nam một lần nào hết. Dù thế thì John vẫn không quên chat và tâm sự qua mạng về nước với Long.
Sau khi ra trường John đã đi làm tại một công ty khá nổi tiếng của mỹ được hai năm. Vì nhớ quê hương cho nên John đã xin bố về Việt nam lập nghiệp và đã được ông đồng ý.
-Em có ý gì mà hỏi lai lịch của người ta rõ thế???
Chồng Long nghi ngờ vợ bắt đầu có ý tứ với thằng bạn thân.
-Hehehe, em định làm mai mối cho Thảo ý, anh thấy sao?
Hai vợ chồng cùng nhau cười cười rồi kéo nhau vào bàn ăn ở góc cây xanh ngồi uống nước và ăn nhẹ.
Ngồi một lúc thì từ đâu có một cô gái ăn mặc khá là thiếu vải, ưỡn ẹo lắc mông đi tới chào Long.
-Anh Long, lâu nay không gặp, anh có khỏe không? Chả thấy anh liên lạc gì với em cả.
Cô ta còn cố tình làm như rắn không xương ngã vào người chồng Nó, coi nó như vô hình.
-Mong cô giữ ý nhé, xin giới thiệu với cô Hà đây là vợ tôi – Linh Tâm. Hai người làm quen đi.
Vì bây giờ người đến tiệc cũng khá đông cho nên Long chỉ đẩy nhẹ cô ta ra khỏi người mình, và nhắc nhở rằng ngồi bên cạnh là người rất quan trọng của anh.
-A, chào cô. Thật thất lẽ vì không nhìn thấy cô ngồi đây, cũng tại váy cô màu tối quá cho nên tôi không để ý. Thật xin lỗi.
Cô ta còn mặt dày ý nói rằng cô không biết mặc đồ đây mà.
-Vâng chào cô. Không sao, váy này là do chồng tôi chính tay nhờ nhà thiết kế nổi tiếng ở nhật thiết kế hộ, với lại ở đây đền được bật sáng trưng như ban ngày mà cô Hà đây lại không thấy tôi thì thật là có vấn đề ạ.
Mắt cô bị mù à?,!
Tức giận không nói lên lời, đành giậm chận vài cái rồi quay mông lắc đi chỗ khác không lời tạm biệt hai vợ chồng nó luôn.
Chả hiểu sao mà chồng nó lại quen được cái thể loại này nhỉ? Phải về dạy lại mới được.
Long thì câm như hến từ lúc cô gái tên Hà nói đểu vợ mình, định mắng cô ta một trận ai dè hóa ra vợ mình cũng không phải dạng dễ bị bắt nạt. Cũng biết vác súng lên vai nhắm trúng mục tiêu và bắn chuẩn xác. Hoan hô, đồng chí vợ yêu!
Vui vẻ dắt vợ vào quầy bar trong sảnh, gọi một cocktail hoa quả không cồn cho vợ thưởng thức hạ hỏa.
Hai vợ chồng cứ tự mình thưởng thức mọi thứ ở nhà hàng cứ như kiểu ta đây cứ ăn, việc mi mi làm.
Buổi tiệc bắt đầu khi kim ngắn của đồng hồ điểm mười hai đêm, chủ nhân của party đêm nay – John Hùng đã thay sang chiếc áo sơ mi màu xanh trời nhạt từ lúc nào, hiện đang đứng trên bục phát biểu vào câu mở đầu cho party. Tiệc rượu này ngoài những thanh niên trẻ thành đạt còn có cả những sinh viên năm cuối sắp ra trường đi theo anh chị hoặc người quen của mình đến để giao lưu học hỏi, chủ yếu là để làm quen với những doanh nhân này, để có chỗ dựa khi ra đi làm ý mà.
Hai vợ chồng Long và Linh Tâm ngồi đến gần một giờ đêm thì kéo nhau ra về. Đang định đến chỗ John để chào tạm biệt thì lại bị một vật cản đường chặn ngang.
-A, anh Long, dạo này anh khỏe không ạ? Em đang định kiếm anh có việc thì lại gặp anh ở đây, may quá. Ơ đây là?
Một cô gái khá xinh nhưng hơi kênh kiệu, mặt ‚trát’ nguyên một tấn make-up, bôi đến nửa cây son màu đỏ chót uốn éo đi tới trước mặt hai vợ chồng tuôn một tràng dài.
-Chào Trang, đây là vợ yêu của anh – Linh Tâm. Em định tìm anh có việc gì không?
Long cũng không khiêm tốn mà khoe cô vợ đáng yêu của mình với Trang, một người có thể coi là bạn mình. Nhưng hai người không mấy nói chuyện với nhau, hay chính xác hơn là anh không bao giờ muốn nói chuyện với Trang, còn cô nàng thì luôn luôn muốn thể hiện tình cảm của mình với anh.
-Chào cô, tôi là Linh Tâm
-Chào cô, tôi là Trang, Hà Trang – người mẫu của A Star.
Cả hai người đều giữ phép lịch sự tối thiểu ngay lần đầu gặp mặt. Tay bắt mặt mừng lòng ghen ghét.
-Em đang định hỏi anh xem công ty anh còn tuyển nhân viên không ý mà, em định đề cử đứa em họ của em. Nó giỏi lắm ạ.
Không quanh co vòng vèo dài dòng Trang đi thẳng vào trọng điểm luôn, vẫn không quên bồi thêm rằng em họ mình rất giỏi giang, không nhận thì công ty anh thiệt.
-Vậy à, công ty anh vẫn chưa có quyết định tuyển thêm, để anh về xem lại, khi nào có thì anh gọi em nhé.
-Vậy công ty không cho đi cửa sau ạ? Dù sao hai ta cũng là bạn mà, anh giúp em đi mà.
Dù không phải từ chối thẳng nhưng nói như thế thì cũng coi là từ chối rồi, Trang cũng không phải quá đần mà không nhận ra. Nhưng cô vẫn cố thử năn nỉ.
Long với Trang nói chuyện thêm khoảng năm phút, tuy rằng không đồng ý nhưng cũng chưa hẳn đồng ý nhưng chỉ cần thế là Trang cũng vui rồi.
Kiểu gì cũng sẽ đồng ý!-Trang nghĩ thế.
Hai vợ chồng chào tạm biệt Trang vì thật sự Tâm đã buồn ngủ lắm rồi. Qua chào tạm biệt John sau đó hai người đi thẳng ra xe oto đi về nhà ngủ.
Ôm vợ ngủ thật sảng khoái làm sao!
Cứ nghĩ đến cảnh vợ sẽ đi chơi 1 tuần, 10 080 phút không có vợ để ôm, không có vợ bên cạnh thì anh làm sao mà có thể vui được chứ.’ Không thể, không thể’. – Đó là câu nói cuối cùng trước khi anh chìm sâu vào giấc ngủ của mình.
Chồng nó đã nài nỉ nó cho anh thêm thời gian hai ngày để anh hoàn thành nốt công việc và sẽ đi chơi cùng nó và Thảo, vì anh sẽ rất buồn nếu như không có nó ở bên.
Hai ngày sau cuộc đi chơi đã chính thức bắt đầu. Nó dậy từ sáng sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng và đồ ăn trên đường. Tất cả đồ ăn nó đã nhờ bác giúp việc xếp gọn vào một túi ni lông vừa để tiện xách bên người
Để tiện cho chuyến đi xuất phát từ sáng sớm thì Thảo đã sang nhà nó ngủ từ tối hôm qua.
*****************
Ba người đáp máy bay lúc một giờ hơn chiều, nhanh chóng di chuyển đến khách sạn để cất đồ và đi tìm chỗ ăn trưa lót cái bụng đang kêu gào ầm ĩ.
Không nghĩ rằng Long lần này lại một công đôi việc, ăn trưa xong đã nhận được điện thoại của ai đó và phải đi ngay, cho nên chỉ còn có mình nó và Thảo đi shopping thôi.
Hai đứa chúng nó lượn ra lượn vào ít nhất hơn mười shop quần áo, nhưng mà vẫn chưa có cái gì mà chúng nó ưng ý cả.
Đi nhiều cũng khá là mỏi chân cho nên Thảo đã đề nghị ngồi nghỉ chân uống nước ở cửa hàng bánh cách đó không xa.
Nó có trách nhiệm gọi đồ uống và đồ nhắm ý lộn đồ ăn cho hai đứa. Khi bê đồ ăn quay lại bàn thì nó lại bị bất động vài giây trước quầy, thấy nó thất thần nên Thảo ra hua hua tay trước mặt nó.
-Làm sao thế?
-Kia … Kia có phải là Long không mày?
Thảo cũng nhìn về phía mà nó đang nhìn, hai đứa cùng nhìn thấy Long và một cô gái nào đó khá là sẹc si đứng nói chuyện vui vẻ với nhau, thi thoảng cô gái đó còn cố tình đụng chạm vào người Long.
-Cô gái đó là?
Từ từ xem xét nét mặt nó và nhẹ nhàng hỏi han xem liệu nó có biết không?
-Đó chính là cô gái có thân hình nóng bỏng mà tao nói với mày hôm nọ đấy.
Nó đưa khay đồ ăn cho Thảo cầm, sau đó rút điện thoại ra chụp một kiểu sau đó kéo Thảo vào bàn ngồi ăn như không có chuyện gì.
Nhưng mà người tính cũng mãi không bằng trời tính, không biết vô tình hay cố ý mà Long cùng cô gái đó cũng đi đến cửa hàng mà hai đứa nó đang ngồi. Có vẻ như cô gái đó đã nhận ra Nó nhưng lại làm ra vẻ không biết nó và cố tình khoác tay Long thân mật đi vào quầy đặt hàng.
Long cùng cô gái đó chỉ đặt hàng mang đi chứ không ngồi lại ăn, chả hiểu sao mà khi đi ra mà Long vẫn không nhìn thấy vợ và bạn của vợ cũng đang ngồi ở đây.
Cô gái kia thì khỏi nói, nét mặt rõ ràng phấn khởi và nụ cười đầy thắng lợi nở rộ trên môi.
Bực mình vì cái đôi ‘gian phu dâm phụ’ kia cho nên nó đã hủy tất cả kế hoạch đi chơi buổi chiều tối của mình và Thảo. Để Thảo một mình đi chơi với bạn quen lâu năm trên mạng của mình, còn nó một mình ôm theo cái bực bội đi về khách sạn.
Chỉ sau chưa đầy nửa tiếng tất cả đồ đạc trong phòng của khách sạn và đồ trong vali của chồng nó đều bị nó vứt bừa bãi lung tung trong phòng. (Quên không nói hai vợ chồng nó ngủ chung ạ)
Đập phá đồ xong, cảm xúc của nó cũng tốt lên khá nhiều. Mặc kệ mọi thứ bừa bãi lộn xộn nó cứ thế chui lên giường đi ngủ.
Chiều muộn Long về khách sạn, lúc mở cửa phòng điều đầu tiên là shock, giây thứ hai lại nghĩ là mình đi nhầm vào phòng chứa rác, đến giây thứ năm mới từ từ bước qua cái đống ‘rác’ vào đến giường lôi Nó dậy hỏi tội.
-Tâm, dậy dậy đi, em dậy xem cái phòng bị em biến thành cái gì rồi hả Tâm.
Kèm theo một chút tức giận Long đã cao giọng. Nhưng có ai đó lại như kiểu điếc không sợ súng bắn pháo nổ vẫn cứ say sưa ngủ ngon lành.
Thấy ‘con giun’ vẫn không chui ra khỏi hang ổ của mình cũng như không có hành động nào cho thấy rằng ‘giun’ sẽ thức giấc, Long càng bực hơn. Nghĩ mãi cũng không thể hiểu là tại sao nó lại tự dưng ‘trang trí’ cái phòng như thế này.
Thở dài hai cái rồi lặng lẽ gọi điện xuống để tiếp tân cử nhân viên lên dọn phòng. Sau ngần ấy tiếng ngủ, khi nó cảm thấy ngủ đã đủ mắt, tức giận trong mình lúc sáng cũng không còn thì nó mới bắt đầu từ từ mở mắt. Vươn tay lấy điện thoại xem đồng hồ, sau đó mở máy gọi cho Thảo.
Thảo nói rằng đang cùng bạn đi ăn tối, hỏi nó có muốn ăn gì không để mua về, nhưng tuyệt đối không đả động một câu nào đến chuyện mà hai đứa nhìn thấy khi sáng. Nói vài ba câu với Thảo rồi nó vui vẻ cúp máy, vẫn chưa muốn dậy mà lại ôm lấy chăn nhìn ra bầu trời tối đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó.
Ngồi dậy bật đèn thấy phòng sạch bong sáng bóng lại tưởng là phục vụ tự dọn, không nghĩ ngợi nhiều liền cầm ví đi ra ngoài mua cái gì đó thật cay để ăn. Mỗi khi nó tức thì nó sẽ ăn cay thật cay để hạ hỏa, nhưng tiếc thay nó đi mấy con đường mà vẫn không có quán nào bán đồ ăn cay cả. Oa đây rồi ! một quán ăn trung quốc, nó gọi món tứ xuyên cay để ăn thử.
Ahhhhhh ! thật là cay nha, ngon! Rất ngon!
Ăn no nê sảng khoái rồi nó lại đi mua một cốc chè thập cẩm ăn thêm, vừa ăn vừa đi về khách sạn.
Lúc gọi phục vụ lên dọn thì chưa kịp qua lại đánh thức nó dậy để ‘quạt’ ột bài thì lại có điện thoại gọi đi. Không kịp nhắn gì mà cứ thế ba chân bốn cẳng chạy đi luôn. Hóa ra khách gọi ra ngoài để nhậu cũng để làm quen thêm với vài người khác nữa.
Đến gần mười một giờ đêm, khi đang say giấc nồng thì nó bị một cơn đau bụng hành hạ. Ôm bụng mình lăn qua lăn lại, lăn mãi mà cơn đau không dứt ngược lại càng đau hơn nhiều. Rên rỉ vài câu, lấy tay run run lau mồ hôi trên trán đang tuôn ra như mưa, run rẩy với điện thoại gọi cho Long. Chờ mấy chuông liền không có ai nhấc máy, tắt đi gọi lại cho Thảo.
-Tao đa..uu ai uii
Khi điện báo có người nhấc là nó liền cố hết sức để dặn ra hai chữ, còn không quên kêu đau để đối phương nghe thấy.
-Ê, mày bị làm sao thế? Đêm tối rồi không phải vợ chồng mày đang yêu nhau chứ? Hay đang yêu nhau tự dưng gọi cho tao để tao ghen tị hả mày? Đau thì bảo chồng mày yêu nhè nhẹ thôi.
-T…a..o đ..a..u.
Nó thật sự không còn tâm trí đâu để mà trêu đùa lại với Thảo, chỉ có thể cố hết sức nhắc lại lần nữa.
-Cái gì? Mày bị làm sao? Chờ tao sang ngay.
Đến lúc này thì Thảo mới tin bạn mình bị đau, cúp điện thoại nhanh chóng phi sang phòng nó, đập cửa mấy cái liền đều không có air a mở cửa đành chạy xuống gọi lễ tân lên mở cửa.
Mở cửa vào đến nơi thì thấy nó đang ôm bụng co ro như con tôm, mồ hôi chảy đến nỗi ướt đẫm cả gối. Vội vội vàng vàng chạy đến ôm lấy con bạn hỏi han.
-Mày đau ở đâu thế? Long đâu?
Đáp lại Thảo chỉ toàn là tiếng rên rỉ kêu đau của nó thôi. Cũng may anh lễ tân vẫn bình tĩnh gọi cho nó chiếc xe cứu thương, còn ga lăng ôm nó cùng chăn chạy xuống cửa khách sạn.
Xe cứu thương chở nó cùng Thảo đi đến bệnh viện gần nhất, Thảo cũng không quên gọi cho Long nhưng đều không có ai nhấc máy, tức giận chửi thề vài câu rồi cất máy vào túi để giữ tay nó.
Chờ bên ngoài phòng cấp cứu đã gần nửa tiếng mà vẫn chưa thấy đèn tắt, Thảo lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng không ngừng. Cũng may lúc nãy long có gọi điện đến, cũng không tránh được bị Thảo trách móc vài câu, rồi nói địa chỉ bệnh viện kêu đến mau.
Phút thứ bốn lăm thì Long hớt hả chạy tới hỏi han tình hình vài câu rồi cũng lo lắng đi đi lại lại y như Thảo.
Gần mười hai giờ đêm thì đèn trước cửa phòng cấp cứu cũng tắt đèn, tất cả các bác sĩ cùng y tá đẩy giường ra. Các y tá cùng Thảo và Long thì đẩy nó đến phòng VIP, còn bác sĩ thì vội vội vàng vàng chạy đến xem ca mổ khác. Có vẻ hôm nay là ngày đen đủi cho con người.
Đến sáng bác sĩ vào thăm, khám lại bệnh cho nó lại là một bác sĩ nữ trẻ khác, trên ngực có đề là bác sĩ thực tập. Cũng không để ý đến điều đó, Long hớt hả đứng dậy hỏi han tình hình của vợ.
-Bác sĩ, vợ tôi có sao không?
-Sao cáo gì mà sao? Anh làm chồng kiểu gì mà vợ có thai cũng kh
ông biết, lại để cô ấy bị sảy thai hả? Nếu không muốn có em bé thì đừng yêu nhau là không có bảo vệ, đúng thật là…!
Bác sĩ nữ thực tập trẻ để lại thuốc và qua sang dặn dò Thảo là phải mua cháo cho nó ăn, và nó chỉ được ăn đồ mềm chức chưa ăn được đồ cứng..vân..vân. Sau đó ‘quay mông’ đi luôn không thèm nhìn Long lấy một lần.
-S… ả…y… t…h..a..i ?!?
Đọc tiếp Chồng ơi! Anh là cái thể loại gì vậy ? – Chương 12