Gõ chữ: Cô Chuối
Nói thì nói vậy nhưng vấn đề thì vẫn phải giải quyết.
Tạ Kỳ làm cũng rất nhanh nhẹn cứng cáp, vừa nghĩ xong là chuẩn bị hành động ngay.
Vào tháng này đến cả buổi trưa cũng không có lấy chút nắng, trời bắt đầu se se lạnh. Lúc Tạ Kỳ đi từ nhà ra còn cầm theo một chiếc áo len mỏng mặc đại vào, bên ngoài mặc thêm chiếc áo đen.
Dáng người Tạ Kỳ cao cao lại ưa nhìn, bao giờ cũng thu hút những ánh mắt ngạc nhiên từ người khác. Nhưng thị lực của cậu lại kém còn thêm cả chuyện không thích đeo mắt kính thành ra về cơ bản cậu chẳng hề để ý đến vẻ mặt hay ánh mắt của người ta --- cũng chính vì như vậy, đôi khi cậu 'nhìn không hiểu' ánh mắt của họ.
Tạ Kỳ ngồi tàu cao tốc đi thẳng đến thành phố B, nơi cậu đã sinh ra và lớn lên.
Thành phố B rộng lớn vô cùng, còn phát triển mạnh mẽ hơn nhiều so với thành phố A. Tạ Kỳ nhớ rõ năm ấy khi cha mẹ ly hôn, giá nhà ở thành phố B đã lên tới bảy tám vạn một mét vuông, bây giờ dù cậu không muốn để ý nhưng thông tin liên quan tới giá phòng cứ đập vào mắt cậu liên tục.
Hiện tại giá trung bình ở thành phố B đã lên đến mười mấy vạn một mét vuông.
Hơn nữa nhà họ Tạ còn có nhiều bất động sản ở khắp nơi trong thành phố. Tạ Kỳ tính toán cẩn thận, cộng tổng số tiền có khi phải hơn cả trăm triệu.
Biết vậy hồi đó vật vã đòi được một căn thì tốt biết mấy.
Tạ Kỳ ngẫm lại thấy trong đớn trong lòng, nếu là cậu thì không chỉ vật vã một căn đâu mà còn phải cho thêm tiền nuôi dưỡng nữa, phải làm sao lấy càng nhiều máu của Tạ Đới càng tốt.
Nhưng mà với tính cách đó của mẹ cậu thì, thôi bỏ đi.
Mà thật ra cậu cũng khá giống với Khương Tư Ninh, đều muốn tìm hạnh phúc cho mình, nếu không thì cậu cũng đã ở lại với Tạ Đới rồi.
Tạ Kỳ bắt taxi theo địa chỉ trong trí nhớ của mình.
Thành phố B không lạnh như thành phố A. Tạ Kỳ cởi áo khoác ra nhưng vẫn thấy hơi ngột ngạt, trán lấm tấm mồ hôi, trên người cũng có thêm lớp mồ hôi mỏng không thoải mái chút nào, thế nên cậu cũng bởi nốt chiếc áo đen bên trong.
Điện thoại run lên, Tạ Kỳ lấy ra xem thử thì thấy là tin nhắn trong group chat.
Chiến Thần Thuần Ái: "Cậu đi thật hả?"
Tạ Kỳ đáp: "Ừ, đi rồi."
Chiến Thần Thuần Ái: "Lỡ cậu khóc cậu quỳ ổng cũng không cho thì sao?"
Tạ Kỳ: "..."
Tạ Kỳ: "Chủ đề gì nặng nề vậy, kệ nó đi."
Thuần yêu chiến thần: "..."
Đến nơi, Tạ Kỳ đang định quét mã trả tiền cho lái xe thì khựng người lại khi thấy con số trên đó, dưới ánh mắt hối thúc của tài xế cậu phải nhúc nhích lần nữa để quét tiền.
Thông báo trừ 220 vừa xuất hiện khiến lòng Tạ Kỳ như rỉ máu. Vì chuyện của thầy Hầu và mẹ nên Tạ Kỳ đã cực kỳ tiết kiệm tiền bạc, thậm chí còn ăn cơm với rau xanh giá một tệ.
Giá nhà ở thành phố B không chỉ đắt đỏ mà cả đi taxi cũng cao ngất trời, quả thật Tạ Kỳ đã nghèo đến choáng váng.
Sau khi taxi đi khỏi Tạ Ky mới có thời gian nhìn lại căn biệt thự rộng lớn mà cậu đã sống 11 năm, so với lúc cậu đi nó vẫn không thay đổi là mấy, vẫn nguy nga tráng lệ, ngay cả cánh cửa sắt cũng đã được sửa lại thay thế bằng một cánh cửa vàng óng.
Tạ Kỳ đi đến phía cánh cửa, ấn chuông một lúc rồi mới điện thoại ra, trông thấy cậu liền hỏi: "Cậu là?"
Ông không nhận ra Tạ Kỳ, nhưng Tạ Kỳ vẫn còn nhớ rất rõ, gọi: "Chú Vương, là cháu, cháu là Tạ Kỳ."
Chú Vương nhìn lại rồi 'À' lên một tiếng: "Kỳ Kỳ? Là cháu á!"
Ông cúp điện thoại, vội vàng mở cửa cho cậu: "Bao nhiêu năm không gặp rồi, con sống thế nào?"
Tạ Kỳ đáp: "Vẫn ổn ạ."
Chú Vương cẩn thận nhìn cậu, nói với vẻ phức tạp: "Trông con không giống bố chút nào nhỉ."
Thật ra mặt mũi cha Tạ Kỳ cũng khá được, bằng không sao có thể có vốn liếng để thành công tử ăn chơi. Tiếc thay, Tạ Kỳ là con ruột của ông, nhưng ngoài chiều cao ra thì ngoại hình lại không giống ông chút nào. Năm nay Tạ Kỳ mười tám tuổi đã cao đến một mét tám.
Khi bé cậu đã không giống cha, Tạ Đới còn nghi thần nghi quỷ làm xét nghiệm ADN. Người ta nói lớn lên ít nhiều gì con cái cũng sẽ giống cha mình phần nào, cuối cùng đến tuổi này rồi, khi càng lớn thì lại càng giống như Khương Tư Ninh, còn thứ liên quan đến Tạ Đới cũng chỉ có mỗi mình chiều cao này.
Chú Vương hỏi: "Hôm nay con có việc gì à?"
Tạ Kỳ không biết xấu hổ, vào thẳng vấn đề: "Đến xin cha số tiền nuôi dưỡng bảy năm nay."
Chú Vương hơi kinh ngạc: "...Vậy con đã liên lạc với cha chưa?"
Tạ Kỳ chớp mắt: "Vẫn chưa, không có số của ông ấy."
Chú Vương thở dài nói: "Con cứ vào trước đi."
Tạ Kỳ đi vào cửa, theo phía sau chú Vương đi về phía biệt thự.
Chỉ là sau khi cậu vào rồi mới biết, ngôi nhà này đúng là có khác so với ký ức của cậu. Vườn hoa tươi tốt ngày xưa đã bị san bằng rồi trồng cỏ lên đó, bây giờ cỏ đã mọc xanh biếc.
Dù rằng Tạ Kỳ nói không có tình cảm gì với nhà họ Tạ, nhưng khi nhìn tháy cảnh này, sâu tận đáy lòng cậu cũng hiểu được câu cảnh còn người mất là thế nào.
Chú Vương mời cậu vào cửa, nói với cậu: "Con chờ một chút, để chú gọi cho cha con."
Nói rồi, ông đánh tiếng với người giúp việc đem chút trà bánh lên cho cậu.
Tạ Kỳ cũng không khách sáo, cầm điểm tâm bắt đầu ăn, ừm, mùi vị khs ngon, nhưng mà lại ngọt quá khiến cậu ăn hai miếng đã ngấy.
Chờ đến lúc ăn gần xong chú Vương mới phiền muộn đi tới nói với Tạ Kỳ: "Kỳ Kỳ, hôm nay cha con không về."
Tạ Kỳ khựng lại, hỏi: "Ổng không cho à?"
Chú Vương hạ giọng nói: "Con nói mẹ tới xin đi."
Tạ Kỳ: "..."
Dù Khương Tư Ninh có chết cũng không muốn liên quan gì đến Tạ Đới nữa, huống chi là đòi tiền.
Tạ Kỳ cũng biết nhất định hôm nay phải lấy được tiền của Tạ Đới, không thì làm sao phẫu thuật cho thầy Hầu đây?
Lúc này Tạ Kỳ không để ý nghĩa, nói với chú Vương: "Bây giờ mẹ con ở bệnh viện, con cũng không giấu nữa, bà bị tai nạn xe nên đang rất cần tiền phẫu thuật ạ."
Chú Vương sửng sốt, trên gương mặt không khỏi có phần thổn thức. Ông là người làm cho nhà họ Tạ đã lâu nên biết Khương Tư Ninh là người thế nào bèn không khỏi cảm khái. Ông nói với Tạ Kỳ: "Năm đó mẹ con lấy nhiều một chút thì tốt biết mấy, dù sao cha con cũng đem tiền đó cho phụ nữ bên ngoài, chi bằng vậy tự cầm cho bản thân mình."
Năm đó cha mẹ anh chị em nhà Tạ Đới ai cũng nói Khương Tư Ninh vì tiền của ông, cuối cùng lúc ly hôn rồi Khương Tư Ninh lại không hề lấy gì cả.
Tất nhiên đó cũng không hoàn toàn là ý của Khương Tư Ninh, lúc ấy ít nhiều gì bà cũng có túi trang sức của mình, vậy nhưng...
Khi ấy Tạ Kỳ vẫn còn nhỏ nhưng biết vợ mới của Tạ Đới rất lợi hại, cũng chính vì dăm câu đánh tiếng của bà ta khiến cho Khương Tư Ninh đi không mang bất cứ thứ gì.
Tính cách của Khương Tư Ninh quá chính trực, ngay cả khi kết hôn với Tạ Đới đã nhiều năm nhưng quần áo trang sức vàng bạc thì sao? Nhưng cái đó vốn là đồ của bà, cho dù bà có lấy thêm mấy trăm vạn phí tổn thất tinh thần từ Tạ Đới cũng không phải là quá đáng, cuối cùng bà không hề đòi hỏi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói những chuyện đó, Tạ Kỳ đã hạ quyết tâm từ lâu rằng ít nhất phải lấy được tiền nuôi dưỡng từ Tạ Đới cho bằng được.
Tuy rằng rất tham lam, càng nghĩ càng muốn nhiều hơn, nhưng cậu là con của Khương Tư Ninh nên có nghĩa rằng cậu cũng không nhất định nịnh nọt Tạ Đới quá nhiều.
Chú Vương lại đi gọi điện cho Tạ Đới.
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của một người phụ nữ và đứa trẻ: "Chờ lát nữa bố về, Tranh Tranh có thể đưa văn của con cho bố đọc không?"
Tiếng con nít lánh lót: "Được ạ, văn con viết được điểm tối đa, chắc chắn bố sẽ khen con cho coi."
Tạ Kỳ khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía phát ra tiếng, vừa lúc trông thấy một người phụ nữ đang nắm tay đứa nhỏ đi vào trong.
Người phụ nữ đó không hỏi cũng biết, chính là mẹ kế trên danh nghĩa của Tạ Kỳ, còn đứa nhỏ bên cạnh đương nhiên là em cùng cha khác mẹ của cậu.
Đào Cao Phi cũng nhìn thấy Tạ Kỳ đang ngồi trên sô pha, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nét sượng nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Đứa trẻ bên cạnh nhìn thấy Tạ Kỳ liền hỏi: "Anh là ai? Sao anh lại vào nhà em?"
Không nói những cái khác nhưng chút ít gen cao của Tạ Đới đều cho con cái mình. Tạ Kỳ ước chừng tuổi của đứa nhóc, cỡ khoảng sáu tuổi rưỡi, cũng khoảng chừng khi Khương Tư Ninh dắt cậu đi. Vậy nên hồi sáu tuổi cậu cũng không cao lớn lắm, nhưng vóc dáng của đứa trẻ này, nói mười tuổi vẫn có người tin được.
Tạ Kỳ ghét người phụ nữ này, nhưng lại không ác cảm mất với đứa nhóc lễ phép ngoan ngoãn kia, bèn cười đáp lại: "Anh là anh trai của em."
Sắc mặt Đào Cao Phi lập tức thay đổi, cúi đầu nói với Tạ Vân Tranh: "Tranh Tranh, con về phòng đi."
Tạ Vân Tranh còn không cam lòng lắm, nhìn chằm chằm Tạ Kỳ hỏi: "Anh? Anh là anh thế nào ạ?"
Tạ Kỳ vẫn mỉm cười nói với nó: "Anh tất nhiên là anh ruột của em."
Mặt Tạ Vân Tranh bỗng đỏ bừng lên, ấp úng nói: "Không thể nào, anh gạt em, mẹ em nói chỉ có một người con thôi mà." Xong lại nhìn chằm chằm Tạ Kỳ: "Tại sao mắt anh màu vàng thế? Lẽ nào anh là yêu tinh sao?"
Đào cao phi thấy đứa nhỏ hứng thú với Tạ Kỳ thì không khỏi lo lắng hơn, bà cao giọng nghiêm túc nói: "Tranh Tranh, con về phòng làm bài tập, nhanh lên."
Bà vừa nói vừa đẩy Tạ Vân Tranh vào thang máy cách đó không xa, giọng điệu càng thêm nghiêm nghị: "Mẹ lên là con phải làm xong một nửa, nếu không thì tối nay đừng mơ ăn kem."
Sau khi đưa đứa nhỏ vào thang máy xong, Đào Cao Phi mới ngồi đối diện với Tạ Kỳ: "Hôm nay cậu tới làm gì?"
Tạ Kỳ không thích Đào Cao Phi nên cố ý nói: "Thì cũng nên nhận tổ quy tông, dù sao cũng là dòng dõi họ Tạ mà."
Đào Cao Phi cười lạnh: "Bây giờ mới nhận tổ quy tông? Muộn rồi, Tạ Kỳ, tôi cảnh cáo cậu đừng đến phá hoại gia đình tôi. Nếu cậu dám làm gì tôi sẽ không để cậu và mẹ cậu sống yên ổn đâu."
Ý cười trên mặt Tạ Kỳ cũng không còn, mặt lạnh lùng nói: "Người ban đầu phá hủy gia đình người khác không phải là bà sao?"
Đào Cao Phi kiêu ngạo nói: "Đó là bởi vì mẹ cậu không hấp dẫn. Người ta nói, có nhà mà không biết giữ thì đừng trách người khác cướp."
Tạ Kỳ: "..."
Cậu cũng không muốn tranh cãi với Đào Cao Phi, thậm chí còn hơi hối hận khi chọc bà, cậu đến đòi tiền nên thái độ tất nhiên phải hèn mọn chút.
Nhưng mà...Tạ Đới thì có thể hèn mọn chứ Đào Cao Phi thì không cần phải khách khí.
Thị lực Tạ Kỳ không tốt, lúc nhìn chằm chằm vào người khác cũng dễ bị đau nhức, thậm chí còn đang hơi nhói lên, cậu khẽ mỉm cười nói: "Nếu bà có thể làm tiểu tam thì người khác cũng có thể. Tôi mong là bà có thể ngồi ở vị trí này thật lâu. Với cả, tôi muốn về nhà họ Tạ thì bà cũng không ngăn được."
Cậu không đợi Đào Cao Phi phản ứng đã đứng phắt dậy, định đi thì chợt nghe giọng nói the thé của Đào Cao Phi: "Cậu đứng lại đó cho tôi, cậu nói ai là tiểu tam?"
Tạ Kỳ không nói gì nữa, vừa ngay lúc chú Vương đi vào, nghe thấy giọng Đào Cao Phi bèn mở miệng nói: "Phu nhân, ông nhà tìm Tiểu Kỳ có chuyện, chúng ta ra ngoài trước đi."
Dứt lời liền kéo Tạ Kỳ ra khỏi cửa, nói với cậu: "Cha cậu nói rồi, sau khi ông và Khương Tư Ninh ly hôn thì không còn quan hệ gì nữa, nếu có chuyện cũng đừng tìm ông ấy, trừ khi cậu về lại nhà họ Tạ."
Tạ Kỳ: "..."
Về lại nhà họ Tạ? À cái này sao, cậu chỉ muốn nói đại một câu để trêu tức Đào Cao Phi thôi mà.
Dường như chú Vương đang nhìn cậu với vẻ đầy nghi ngờ, thấp giọng nói: "Đúng vậy, ý Ông tạ là cho con về lại Tạ gia, chỉ có vậy thì mới đưa con tiền thuốc men chữa bệnh cho mẹ." Có vẻ là ông biết Tạ Kỳ sẽ không chịu, cũng không làm khó nữa nói: "Hay là con nghĩ cách khác đi, chẳng phải có thể quyên góp sao? Tên nó là gì đó, nhưng có vẻ vẫn dùng được."
Tạ Kỳ nghĩ thầm, tiền phẫu thuật cho thầy Hầu thì phải làm sao, đều là tiền cứu mạng cả, liệu cậu có thời gian để quyên góp không?
Thật sự cậu phải đi làm vịt sao?
Hồi trước Tạ Kỳ chỉ nói giỡn chơi với bạn chứ cậu sao có thể đi làm vịt được.
Có vẻ như về lại nhà họ Tạ vẫn tốt hơn là đầu hàng.
Trên gương mặt Tạ Kỳ không tỏ ra cảm xúc gì. Thật ra nhờ có đôi đồng tử màu vàng và đường nét gương mặt xinh đẹp, nên dù khi cậu có vô cảm thì vẫn là một nét đẹ trong sáng thuần túy sắt xảo, nhưng cười lên lại như mặt trời làm tan rã lớp băng, khiến trái tim người ta ôm niềm ngưỡng mộ muốn được bầu bạn.
Thật ra cậu rất thích cười, bởi vì sự khác biệt bên ngoài nên tất nhiên người xung quanh sẽ rất thích lấy lòng cậu, không so với những ngôi sao khác thì ít nhất cậu cũng có những bé nhỏ rất mê.
Nhưng dù có khiến người ta yêu thích thì Tạ Kỳ cũng không nghĩ Tạ Đới sẽ thích người con trai này, ngay cả khi cha mẹ chưa ly hôn thì Tạ Đới vẫn đối xử với cậu như một người bình thường, thậm chí còn không bằng người dưng nước lã, vậy làm sao muốn cậu về nhà cho được?
Trong lòng Tạ Kỳ có một dự cảm, đâu đó cậu cảm giác được, nếu về nhà họ Tạ cậu sẽ không phải là một cậu chủ cao quý, có thể sẽ có mục đích khác với cậu.
Cậu không dám nghĩ nên lại càng không có hứng về lại Tạ gia.
Sau khi tỉnh táo lại, Tạ Kỳ rời đi với vẻ không cam tâm chút nào.
Tạ Kỳ cũng không vui khi thầy Hầu vẫn còn quá trẻ, người ta đã yêu thương mẹ mình hết tâm hết sức, vậy nên ngay lúc này đây cậu không thể bỏ rơi thầy Hầu được.
Tạ Kỳ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nỗi bức bối trong lồng ngực lại càng nặng nề hơn bao giờ hết, đến mức gương mặt cậu đỏ bừng, đầu óc choáng váng.
Cậu cố gắng sốc lại cảm xúc, cầm chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu để che khuất đi ánh sáng.
Chú Vương nhìn cậu rồi hỏi: "Kỳ Kỳ, chú cảm thấy con về nhà họ Tạ cũng khá tốt mà, dù sao con cũng là con của ông Tạ, gia sản có khi sẽ chừa cho con một phần."
Nhưng Tạ Kỳ không hề động lòng, cậu không cho rằng chuyện ông ngầm đồng ý cho Khương Tư Ninh để mình đi thì có thể cho mình được cái gì. Ngược lại cậu cảm thấy, Tạ Đới nếu thấy cậu lớn lên liệu có thể là được gì cậu hay không.
Nhưng bây giờ xem ra thì, có vẻ chỉ như thế này mà thôi.
Sau khi Tạ Kỳ cân nhắc rồi lên tiếng đáp lại: "Con có thể về lại nhà họ Tạ, chú nói lại với cha con giúp để ông cho ba mươi vạn làm phí chữa bệnh cho mẹ con."
...
Chập tối, Tạ Kỳ bắt tàu cao tốc về lại thành phố A, trong group nhỏ lại bắt đầu nhao nhao, Tạ Kỳ bấm vào xem thì thấy mọi người đang quan tâm đến mình.
Chiến Thần Thuần Ái: "Sao rồi sao rồi Kỳ tử, cậu lấy được tiền không? Không thì để tớ hỏi mẹ mượn một ít."
Mạch Môn Vĩnh Tồn: "Tớ cũng hỏi xin bố mẹ được, họ có thể ứng cỡ ba bốn vạn đấy."
Tạ Kỳ cử động ngón tay, đáp: "Yên tâm đi, tớ sắp lấy được rồi."
Chiến Thần Thuần Ái: "VL.jpg, cha cậu vẫn còn tốt vậy cơ á? Cậu làm sao vậy?"
Tạ Kỳ: "Tớ nói nếu không đưa thì tớ sẽ treo cổ trong nhà của ổng, biến thành ma nhà ổng (giận), thế là ổng phải cho. Đập bàn.jpg."
Chiến Thần Thuần Áo: "..."
Mạch Môn Vĩnh Tồn: "..."
Đúng là cái này giống chuyện Tạ Kỳ sẽ làm thật.