Gõ chữ: Cô Chuối
Hồi nhỏ Tạ Kỳ cũng được coi như quần là áo lụa, nhưng sau khi cha mẹ ly hôn cậu và Khương Tư Ninh đều phải cố gắng hết mình và cũng vì thế áp lực cuộc sống đổ dồn lên Khương Tư Ninh.
Khương Tư Ninh đi làm, dù bà không bận thậm chí còn nói là khá rảnh rỗi nhưng ai cũng phải tăng ca nên bà cũng không dám về sớm, thành ra mỗi lần về nhà đều rất muộn.
Trong thời gian đó Tạ Kỳ cũng học được rất nhiều thứ như nấu ăn, giặt quần áo, lúc mới làm còn chưa quen cũng nấu cơm nửa sống nửa chín, giặt quần áo nhăn nhúm, mãi đến khi làm tất cả mọi việc đều ngăn nắp gọn gàng.
Thật ra cậu thấy không có gì là sai cả, đạo lý đời người vô thường cậu đã hiểu từ lâu rồi.
Cho nên việc lau rửa cơ thể cho người bệnh cậu thấy cũng không có gì phải e ngại.
Sau khi lau người xong, cậu nhân cơ hội hỏi y tá rằng: "Anh ấy là người thực vật thật à?"
Y tá cất di động nói: "Đúng rồi, người thực vật đấy, nằm đó mấy năm rồi."
Hắn đi tới gấp tấm chăn lên: "Anh dạy em mát xa, em lại gần đây đi."
Tạ Kỳ cầm lấy di động nhìn lướt qua thời gian, hơi lo lắng rằng Khương Tư Ninh đói bụng bèn đánh tiếng với y tá: "Có thể chờ chút được không anh, để em đi đưa cơm đã."
Y tá sốt ruột nói: "Để sau đi. Anh dạy em mát xa cũng không tốn nhiều thời gian đâu, nhanh lắm!"
Tạ Kỳ nghĩ thầm, tôi được rồi, chủ mà, đành phải có lỗi với mẹ một chút vậy.
Y tá làm cho Tạ Kỳ xem: "Phải ấn như thế này này, dùng mạnh hơn, đó, chỗ này là kích thích máu lưu thông, mỗi lần mát xa phải chà vào đừng có quên đấy."
Tạ Kỳ nhìn cẩn thận, phác họa nó lại trong đầu.
Trong vòng mười phút y tá đã dạy xong cho cậu: "Em tới thử đi."
Tạ Kỳ đáp lời, cầm chai tinh dầu xoa vào lòng bàn tay, lỡ đổ hơi nhiều khiến y tá nóng nảy: "Em cẩn thận chút, một lọ này 6000 đấy!"
Tạ Kỳ: "?"
Một lọ tinh dầu mà 6000?
Tạ Kỳ hơi bị sốc một chút, động tác chợt khựng lại, dưới sự thúc giục của y tá cậu bắt đầu làm thử.
Cậu làm theo những gì mà y tá đã dạy, hắn có hơi ngạc nhiên còn nói: "Em học nhanh thật, đúng là học sinh giỏi, mới dạy là nắm được rồi."
Nói xong y tá cầm điện thoại ra: "Để anh quét trả trước em một tháng tiền lương, bắt đầu từ mai đi làm luôn nhé, một ngày tới ít nhất hai lần, việc đi wc thì không cần lo vì có y tá khác làm rồi, em chỉ cần lau người và mát xa cho anh ta là được, vậy thôi, có ý kiến gì không?"
Tạ Kỳ chớp mắt nói: "Không ý kiến."
Cậu lấy điện thoại đưa y tá quét mã, chẳng mấy chốc điện thoại đã báo nhận được 6000 nhân dân tệ.
Để thuận tiện liên lạc, cả hai còn thêm WeChat.
Y tá vỗ vai cậu nói: "Ở đây anh sẽ dạy cho em, nếu người nhà bệnh nhân có bắt gặp em thì em cứ nói là em trai của anh, anh tên là Ngô Trang, em là em trai của Ngô Trang, nhớ chưa?"
Thật sự Tạ Kỳ rất tò mò về mức tiền lương của Ngô Trang, thà bỏ 6000 tìm nguồn bên ngoài vậy có khi hắn nhận còn nhiều gấp mấy lần nữa?
Nhưng Tạ Kỳ cũng hiểu, tiền lương là chuyện cá nhân của người ta nên dù hỏi đối phương cũng sẽ không nói, nên cậu cũng không tò mò nữa.
Sau khi y tá thu xếp xong thì đi ra ngoài, trước đi đi còn dặn Tạ Kỳ đắp chăn cho bệnh nhân trên giường.
Tạ Kỳ vào phòng tắm rửa tay thật sạch phần tinh dầu còn dính lên, vừa mới ra ngoài đã đi đến đắp chăn cho người thực vật.
Làm xong cậu cầm cà mèn đi luôn.
Nhưng rồi Tạ Kỳ không thấy Khương Tư Ninh ngoài phòng bệnh của thầy Hầu, cậu lập tức về lại phòng bệnh thì thấy quả nhiên Khương Tư Ninh đang ở trong, bà đang đưa lưng lại nói chuyện điện thoại với ai đó.
Động tác đẩy cửa của Tạ Kỳ trở nên nhẹ nhàng hơn, cậu chậm rãi bước tới, giọng của Khương Tư Ninh càng rõ ràng: "...Nếu không phải em gặp chuyện phải cần tiền để trả phí phẫu thuật thì sẽ không hỏi anh chuyện này đâu, lúc trước em có tiền chẳng phải còn đưa anh mua xe đó sao? Dù không phải là xe gì quá tốt nhưng phải hơn hai mươi vạn. Em không đòi gì anh cả mà chỉ lấy anh 12 vạn thôi, anh có thể đưa lại một phần không?... Chỉ đưa lại một chút thôi, sau này em đi làm rồi dù khó khăn đến mấy cũng sẽ trả lại anh số tiền đó. Thật sự giờ không còn cách nào nữa mới tìm anh...Nhà ở huyện cũng là em mua, còn cho anh đứng tên, lúc đó em có tính toán gì đâu."
"Em biết con anh vào đại học cần rất nhiều tiền, nhưng tháng trước em thấy trong vòng bạn bè của anh là anh mới mua một căn nhà nhỏ ở nội thành...không phải em tính toán tiền bạc của anh, anh nói gì vậy? Là anh mượn tiền em chứ không phải em mượn tiền anh, anh chị em chúng ta làm vậy sau này sao nhìn mặt nhau."
Khương Tư Ninh giận phát khóc: "Rồi rồi rồi, đừng viện nhiều cớ như vậy, anh có trả hay không thì trong lòng tự biết rõ. Trước đây anh tử tế với em cũng chỉ vì em cưới người giàu thôi đúng không, bây giờ em không có tiền rồi thì nói cái giọng điệu đó với em chứ gì."
Khương Tư Ninh cúp điện thoại, nức nở lẩm bẩm nói: "Đúng là quá thực dụng. Không có tiền thì cả người nhà cũng không còn nữa."
Tạ Kỳ nghe hết cả, cũng không biết nên nói gì, thấy Khương Tư Ninh đang định gọi tiếp cậu mới nói: "Mẹ, ăn cơm trước đi đã."
Khương Tư Ninh giật mình, vội lau nước mắt nói: "Sao con tới im lặng quá vậy, làm mẹ sợ muốn chết."
Tạ Kỳ nhìn bà rồi đáp: "Mẹ lại khóc, chảy vào miệng vết thương là khó lành lắm đấy."
Khương Tư Ninh im lặng, Tạ Kỳ nhìn miếng băng gạc trên má và trán bà, tiếp: "Để sau này con mua thêm thuốc xóa sẹo cho, sẽ cố gắng không để lại sẹo trên mặt mẹ."
Cậu lấy đồ ăn ra, đổ nửa phần cơm vào hộp cơm rồi đưa sang cho Khương Tư Ninh: "Mau ăn đi mẹ, chiều nay mẹ còn phẫu thuật nữa."
Khương Tư Ninh yên lặng ăn cơm.
Tạ Kỳ hỏi bà: "Vừa nãy mẹ gọi ai vậy?"
Khương Tư Ninh cậu hắn một cái, nói: "Con nghe hết rồi mà còn hỏi."
Tạ Kỳ hỏi: "Là cậu ạ?"
Khương Tư Ninh 'ừ' nhẹ một tiếng, khó hiểu nói: "Rõ ràng là người một nhà nhưng tại sao lại như vậy? Trước kia mẹ đâu có đối xử tệ với họ."
"Con chịu." Tạ Kỳ thấy mắt hơi khó chịu, cậu lấy thuốc nhỏ mắt ra nhỏ vài giọt, đến khi thấy dễ chịu hơn rồi mới nói tiếp: "Mẹ cứ ăn cơm trước đi, xong rồi thì suy nghĩ chuyện đó sau, đừng để ảnh hưởng tới ăn uống."
Khương Tư Ninh im lặng ăn cơm.
Tạ Kỳ không thấy thèm ăn nhưng vẫn ngồi ăn trưa cùng với bà.
Cơm nước xong, Tạ Kỳ nhanh nhẹn lấy cà mèn với hộp cơm đi rửa, bỏ hết chúng vào trung túi rồi hỏi bà: "Chiều nay con ở lại với mẹ phẫu thuật xong rồi con đi."
Khương Tư Ninh thấy chán nản: "Ừ."
Cấp ba, dù sao cũng toàn là ôn tập, nghỉ thêm vài ngày cũng không sao.
Nhưng tiền chữa bệnh cho thầy Hầu vẫn chưa có, xin thêm vài ngày nữa cũng không thể giải quyết được gì.
Thật ra Tạ Kỳ vẫn có hơi ích kỷ, cậu không thật sự muốn vì chuyện của thầy Hầu mà phải đi liên hôn với người khác như Tạ Đới đã nói.
Cho nên bây giờ mới bị dày vò đến như vậy.
Cậu thích thầy Hầu, cảm giác ông ấy là người tốt, nhưng quả thật nói cậu bỏ học đi kết hôn thì đó không thể là lý do.
Nhưng tư duy cảm tính của cậu cũng bị lay động, thứ làm cậu cân nhắc là --- dù sao cũng chỉ là liên hôn đã có thể cứu được một mạng người, tương lai cậu mất đi nhưng thầy Hầu sẽ có được cuộc đời mới!
Để một học sinh mới chỉ cấp ba đưa ra sự lựa chọn như vậy thật sự quá khó khăn.
Haiz, để cậu suy nghĩ lại, hm, chỉ hôm nay thôi.
Ở tuổi này của Tạ Kỳ, chuyện có thể làm được cũng không nhiều lắm.
Chiều đến Khương Tư Ninh làm phẫu thuật, Tạ Kỳ ở ngoài chờ, cậu nhìn di động khoảng chừng một tiếng trôi qua.
Sau khi người được đẩy ra, chân đã được bó bằng thạch cao.
Khương Tư Ninh phẫu thuật xong Tạ Kỳ cũng không dám đi, cậu đợi mẹ tỉnh rồi mới hỏi: "Mẹ muốn đi vệ sinh không?"
Thật ra Tạ Kỳ có hơi xấu hổ nhưng trên mặt không hiện lên điều đó, bộ dạng của cậu vẫn bình tĩnh như không.
Khương Tư Ninh vẫn còn ngơ ngác, một lúc sau mới nói: "Ừ."
Tạ Kỳ liền cầm bô ra.
Khương Tư Ninh thấy cũng xấu hổ.
Đây là chuyện không thể làm được gì, bị bệnh thì chính là như vậy.
Tạ Kỳ kéo mành lại, giúp Khương Tư Ninh đi vệ sinh xong thì tới wc rửa sạch bô rồi bỏ lại xuống gầm giường của bà.
Khương Tư Ninh xấu hổ nói: "Hay là tìm nữ y tá giúp đi?"
Tạ Kỳ nhìn bà: "Tiền đâu? Nếu biết mình bệnh vậy thì mẹ sinh con gái sẽ tiện hơn nhiều."
Khương Tư Ninh không nói gì nữa.
Tạ Kỳ thấy mình nói chuyện quá hấp tấp nên dịu giọng lại: "Chờ thầy Hầu tỉnh lại con sẽ chăm sóc ông ấy."
Nói rồi, đột nhiên Tạ Kỳ cảm thấy thật mệt mỏi cậu làm gì có nhiều thời gian như thế? Không thể lúc nào cũng xin nghỉ học để tới bệnh viện phụ được?
Tạ Kỳ nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Con có thể gọi dì đến chăm sóc được không?"
Khương Tư Ninh nói: "Mẹ có hỏi rồi, dì con nói không có thời gian."
Tạ Kỳ khó hiểu: "Bạn của mẹ thì sao?"
Khương Tư Ninh: "...... Cũng không có thời gian."
Tạ Kỳ: "."
Được rồi, cứ để cậu.
Bỗng nhiên điện thoại Tạ Kỳ rung lên, cậu vừa lấy ra đã thấy tin nhắn Ngô Trang gửi cho mình: "Năm giờ tới mát xa cho người bệnh lần nữa, ok không?"
Tạ Kỳ đáp: "Ok."
Tạ Kỳ nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy cũng còn lâu nên mới không vội vàng sang bên đó.
Lúc cậu kể chuyện này cho Khương Tư Ninh bà còn giật mình không thôi: "Một ngày mát xa hai lần mà được hai trăm nhân dân tệ sao? Hay thôi để mẹ làm cho?"
Tạ Kỳ không khỏi bật cười: "Mẹ nhắm có làm được không đấy?"
Sau đó lại nói: "Mà thôi, anh ta là đàn ông, mẹ không làm thì hơn."
Không phải lúc nào cậu cũng ở bệnh viện, cũng không có nhiều thời gian đến thế, cậu nói với Khương Tư Ninh: "Sáng và giữa trưa con sẽ tới đưa cơm, tối mẹ tự ăn một chút nhé."
Khương Tư Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Sáng với tối đừng mang cơm, mang cơm trưa là được rồi."
Tạ Kỳ đáp: "Dạ."
Vốn còn tính dặn Khương Tư Ninh uống ít nước một chút, nhưng lúc ngẩng đầu lên đã thấy bà uống được nửa bình, kiểu gì cũng sẽ không nhịn được.
Mệt mỏi thật đấy, Tạ Kỳ nghĩ.
Có lẽ trong khoảng thời gian này cậu chạy qua chạy lại quá nhiều nên tần suất mắt đau lại càng tăng lên. Lúc Tạ Kỳ rời khỏi phòng bệnh cậu phải dựa vào tường nhỏ thuốc vào mắt, đôi mắt vàng dường như mờ đi.
Cậu đến căn tin bệnh viện mua chút bánh và nước ngọt cho Khương Tư Ninh.
Sau khi lo đồ ăn tối cho Khương Tư Ninh xong, thấy thời gian còn sớm nên cậu sang phòng của người thực vật, nghĩ bụng xong sớm thì về sớm.
Kết quả vừa vào phòng bệnh đã nhận được tin của Ngô Trang: "Này, đợi đã, mẹ anh ta tới rồi cậu đừng làm gì hết để anh làm cho."
Tạ Kỳ: "."
Cái tên này đúng là có mắt canh người nhà thật, chậc.
Tạ Kỳ nói: "Vậy em qua lau người cho anh ta trước, lát anh tới mát xa nhé."
Ngô Trang: "Cũng được! Yên tâm không trừ lương em đâu."
Tạ Kỳ: "Ừm."
Tạ Kỳ lấy nước, vén quần áo lên bắt đầu lau, lúc lau đến phần cơ ngực cậu còn thì thầm rằng: "Hồi trước anh có cơ ngực à? Thấy xẹp hết rồi, chắc anh tỉnh lại anh sẽ khóc đấy."
Tạ Kỳ biết đàn ông thường rất coi trọng cơ bắp trên người mình, người trước mặt mình lại có vóc dáng to lớn, phần cơ vẫn còn hơi phồng lên và thấy rõ cả đường nét cơ bụng, trông có vẻ khi trước cũng rất biết tập thể dục.
Tạ Kỳ càng lau càng mất tập trung ---- Nếu thầy Hầu cũng trở thành người thực vật, có khi cậu sẽ không thể cầm cự được bao lâu.
Cậu nghiêm túc nghĩ, lúc tay lau đến phần dưới nách bệnh nhân, đầu ngón tay người đàn ông này khẽ nhúc nhích một chút. Tạ Kỳ còn tưởng mình nhìn nhầm, động tác lập tức khựng lại, nhìn chằm chằm vào tay người đàn ông.
Nhưng nhìn hồi lâu ngón tay đó cũng chẳng động đậy gì, chắc là cậu nhìn nhầm thật, thế là cậu buông tay xuống rồi bắt đầu nhìn bàn tay to lớn của người nọ.
Không biết gân có bị rút hay không, Tạ Kỳ duỗi thẳng ngón tay của người thực vật ra rồi áp tay mình lên đó, chậc chậc, ngón tay của cậu vón đã dài nhưng tay của người đàn ông này còn lớn hơn cậu nữa.
Quả là một bàn tay hoàn hảo để chơi bóng rổ.
Cậu cầm khăn lau vào từng kẽ ngón tay cho người này, vừa định thả tay của anh xuống, bỗng nhiên bị bàn tay đó nắm chặt.
Tạ Kỳ giật mình, tay run lên làm chiếc khăn tắm rơi xuống sàn. Ánh mắt nhìn vào người đàn ông đang nhắm mắt, tim cậu đập điên cuồng, mắt cũng hoa cả lên. Cậu cố gắng trấn an mình phải bình tĩnh, tới lúc rút tay lại mới phát hiện người đàn ông này nắm tay cậu chặt quá, cậu không tài nào kéo được tay ra.
Đúng như dự đoán, tay người nọ thật sự quá hợp để chơi bóng rổ, cầm quả bóng chặt vậy chắc chắn sẽ không lo rớt.
Tạ Kỳ lấy di động ra, chụp một bức gửi sang cho Ngô Trang: "Anh ta là người thực vật thật hả? Sao tay anh ta nắm em chặt quá vậy?"
Ngô Trang: "????"
Ngô Trang: "Á má nó! Xác sống?"
Tạ Kỳ: "?"
Không phải, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên sao?
Ngô Trang: "Vcl, để anh tới ngay."
Tạ Kỳ cất điện thoại di động, dùng sức rút tay mình ra thì phát hiện vẫn không rút được. Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông này, cố gắng tìm ra bằng chứng rằng người này đã tỉnh lại.
Nhưng nhìn một lúc lâu vẫn không thấy được điều gì, cậu chợt nhớ ra kiến thức khi mình xem phim truyền hình bèn đưa tay vạch mí mắt anh ra coi, không thấy gì lạ thường, không có vẻ như đã tỉnh.
Tạ Kỳ đành phải kiên nhẫn chờ Ngô Trang tới.
Một lát sau, Ngô Trang vội vàng đi vào, quả nhiên thấy nằm đàn ông nằm trên giường đang nắm chặt lấy Tạ Kỳ.
Hắn lập tức chụp ảnh, hình như là gửi nó sang cho người nhà bệnh nhân.
Tạ Kỳ đứng một bên không nói câu nào, cậu có hơi mệt mỏi, sức người đàn ông này nắm quá mạnh, đến mức làm làn da cậu đỏ au, nói đau thì cũng không đau lắm chỉ là hơi tê thôi.
Ngô Trang buông di động nói với Tạ Kỳ: "Em nhớ kỹ! Lúc đó nhất định phải nói là em trai của anh đó biết không?"
Mắt Tạ Kỳ đau nhức nhưng cậu vẫn chịu đựng được, đáp lời: "Vâng, biết rồi."
Ngô Trang đang chuẩn bị đi, Tạ Kỳ vội vàng nói: "Chờ một chút anh tới giúp anh ta thả lỏng tay ra với được không?"
Ánh mắt Ngô Trang nhìn người bệnh có phần ghen ghét: "Thả tay ra làm gì, đó là chuyện tốt em biết không?"
Ta Kỳ: "...Không, em phải về, anh không giúp thì em tự tìm cách."
Ngô Trang vội vàng chạy lại ngăn cản cậu: "Từ từ, em cứ để vậy đi rồi anh tăng thêm lương cho em nhé!"
Tạ Kỳ vừa nghe vừa nghĩ nói: "Được rồi, thêm bao nhiêu?"
Ngô Trang nhịn đau nói: "Một trăm."
Tạ Kỳ: "Được."
Nhiều ít gì cũng là tiền, Tạ Kỳ không chê nhiều.
Ngô Trang vội vàng chạy ra ngoài, Tạ Kỳ vừa chờ hắn vừa lắc trái lắc phải một chút nhưng vẫn không rút ra được.
Tạ Kỳ đành dùng tay kia lấy thuốc nhỏ mắt ra, dùng răng cắn mở nắp xong mới cẩn thận nhỏ vào mắt của mình.
Sau khi nhỏ mắt trái lại đến nhỏ mắt phải, nhưng chưa nhỏ xong một giọng nữ vang lên từ bên ngoài cửa tới: "Dịch Chi!!! Mẹ tới rồi đây!"
Ngon tay Tạ Kỳ run lên, lỡ đổ nhiều thuốc nhỏ mắt hơn vào mắt.
ĐM!!! Đau quá!
Tạ Kỳ vội vàng cất chai thuốc, mò mẫm từ trong ngăn tủ ra vài tờ khăn giấy.
Kết quả phía sau vang lên giọng nữ quen thuộc: "Cậu là ai?"
Cuối cùng Tạ Kỳ cũng chạm vào được tờ giấy, qua mắt qua loa một cái, tuy rằng 'hai mắt ước lệ' nhưng cậu không đến nỗi không nhận ra giọng nữ này, chính là người phụ nữ sang trọng đó!
Trùng hợp đến vậy luôn á?
Người đàn ông nằm trên giường này hóa ra là con trai của bà ấy sao?
Người phụ nữ thấy mắt Tạ Kỳ đỏ hoe đẫm lệ, bà nhanh chóng hiểu ra vấn đề liền lao tới cầm lấy bàn tay còn lại của cậu: "Con ngoan, cô không ngờ con sẽ đến đây! Nhất định là con yêu Dịch Chi rất nhiều!"
Tạ Kỳ: "??"
Tạ Kỳ ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy hả?