Gõ chữ: Cô Chuối
"Tôi biết ngay mà!"
Diêu Văn Châu thật sự là phá cửa xông vào.
Bà lao đến trước mặt Tạ Kỳ, đau lòng thôi rồi nói: "Mẹ đoán là con còn lời giải thích! Hóa ra là vậy, vì Dịch Chi không cho con nói ra đúng không!"
Tạ Kỳ: "..."
Không phải, do cậu nói đại thôi mà.
Diêu Văn Châu đau lòng: "Dù nó học rất giỏi, tất nhiều phương diện không cần mẹ phải lo nhưng về phương diện này đúng là mẹ chưa dạy dỗ nó tốt, đã yêu rồi thì sao lại yêu bí mật như vậy được!? Quả thật không có trách nhiệm gì cả mà!"
Lại nhìn sang vẻ ngoài xinh đẹp ngây ngô của Tạ Kỳ. Thật sự Diêu Văn Châu không biết nên nói thế nào cho phải, đứa nhỏ điển trai như vậy lại còn hiểu chuyện, vậy mà Dịch Chi lại...
Con của bà lại là thứ cặn bã tra nam như thế!
Tạ Kỳ: "..."
Cậu muốn nói lại thôi: "Không phải đâu cô, Dịch Chi có lý do của anh ấy không ảnh hưởng gì đến con đâu ạ..."
Tạ Kỳ càng nói càng đổ mồ hôi hột, mấy lời dối trá này càng nói càng quá lên, may mà người này bất tỉnh chứ nếu mà tỉnh rồi có khi đầu cũng đầy dấu chấm hỏi.
Diêu Văn Châu bỗng cao giọng: "Con còn nói giúp cho nó! Con hồ đồ quá con ơi!"
Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, sao yêu vào lại lo lắng nhiều đến thế.
Tạ Kỳ: "..."
Ngô Trang đứng cạnh cũng không chịu được nữa phải nói với Diêu Văn Châu: "Phu nhân, cậu ấy đang lừa bà đấy! Vốn dĩ cậu ta không quen anh Tần, là tôi ---"
Ngô Trang còn chưa nói dứt lời đã khựng người lại, chuyện hắn tìm outsource không thể để Diêu Văn Châu biết được, nếu bà biết chuyện chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình. Trông bà dễ lừa là thế nhưng bà có hàng đống yêu cầu với anh Tần, hoàn toàn không có chỗ cho những chuyện không tốt xảy ra.
Tuy Diêu Văn Châu rất dịu dàng với Tạ Kỳ nhưng danh tiếng của bà không tốt cho lắm, nhiều người nói rằng bà cực kỳ dễ nóng giận hệt như một cây pháo hoa.
Diêu Văn Châu nhìn chằm chằm Ngô Trang: "Cậu nói gì?"
Ngô Trang nghẹn đỏ mặt, hạ giọng: "Thật ra cậu ta đang lừa bà, cậu ta vẫn còn là học sinh thì sao có quan hệ gì với anh Tần được?"
Diêu Văn Châu cao ngạo khoanh tay lại, nói với hắn: "Cậu thì hiểu cái gì, đây chính là tình yêu chân chính."
Ngô Trang: "..."
Tạ Kỳ: "..."
Có phải định nghĩa của bà với tình yêu chân chín có mỏng quá rồi không?
Tạ Kỳ cũng không biết bà nhìn thế nào mà ra cậu yêu người đàn ông nằm trên giường này nữa, nhưng thời điểm này cậu vẫn thức thời không dám nói ra.
Diêu Văn Châu không kiên nhẫn nói: "Tôi vừa nói sao cậu còn chưa nghe rõ hả, cậu muốn lừa tiền tôi còn dám vu khống cho Tạ Kỳ, đúng là quá đáng."
Bà quay lại nói với cậu trai Tần Kinh Mặc đằng sau: "Cậu đuổi việc cậu ta cho tôi, tâm thuật bất chính, để ở cạnh Dịch Chi mắc công lại gây hại cho nó thêm."
Tần Kinh Mặc trả lời: "Vâng thưa phu nhân."
Cậu ta đưa tay tóm lấy cổ áo Ngô Trang: "Đi ra, còn vài lời phải nói với anh này."
Mặt mày Ngô Trang hoảng sợ: "Phu nhân..."
Diêu Văn Châu dậm chân: "Còn không mau đưa nó ra ngoài, phiền chết đi được."
Tần Kinh Mặc không nói thêm lời nào, chỉ nhìn Tạ Kỳ sâu xa một cái rồi kéo Ngô Trang ra khỏi phòng.
Tạ Kỳ thấy Diêu Văn Châu trở mặt như vậy bèn nghĩ thầm trong lòng, tương phản dữ quá.
Người chướng mắt vừa đi, Diêu Văn Châu lại bắt đầu cười với Tạ Kỳ, bà lấy điện thoại ra: "Lại đây nào Tiểu Kỳ, chúng ta add phương tiện liên lạc nhé."
Tạ Kỳ dừng lại lấy điện thoại di động ra đưa số add wechat với bà.
Diêu Văn Châu nhìn ảnh avatar của cậu còn 'ồ' lên một tiếng: "Con còn dùng hoa sen làm ảnh đại diện cơ à, đúng là có mắt tinh tường! Độ tuổi này của con mà đã có tâm tính như thế thật sự hiếm thấy!"
Ta Kỳ: "...Tại con thích ăn ngó sen."
Diêu Văn Châu hơi xấu hổ hỏi: "Mẹ có thể đọc lịch sử trò chuyện của con và Dịch Chi không? Mẹ muốn biết khi nó yêu vào thì sẽ thế nào. Nó nói với mẹ có hôn mà cũng nói là chưa hôn, mấy chuyện này chẳng bao giờ kể mẹ cả."
Tạ Kỳ: "!"
Cậu bình tĩnh nói: "Thật ra...lúc trước tụi con có cãi nhau một trận nên lâu rồi không gặp."
Diêu Văn Châu nói: "Đúng là không thể tưởng tượng được lúc cãi nhau nó sẽ thế nào nữa."
Tạ Kỳ không khỏi cảm thấy tò mò với người đàn ông đang nằm trên giường, mẹ của anh ta nhanh nhẹn vậy thì anh ta sẽ thế nào nhỉ? Bộ dạng sẽ ra sao? Tính cách sẽ thế nào?
Đúng là quá khó để tưởng tượng.
Diêu Văn Châu hơi thổn thức, vỗ lưng Tạ Kỳ nói: "Cũng không còn sớm nữa rồi. Hôm nay đến đây thôi, có cần mẹ đưa con về nhà không?"
Tạ Kỳ hạ giọng nói: "Dạ không cần, con còn chuyện khác cần phải làm cho xong, phiền cô suy nghĩ cho con rồi."
Sau khi chào tạm biệt Diêu Văn Châu, sau lưng Tạ Kỳ đã một lớp mồ hôi lạnh đến mức dính hết cả người, cậu thấy không thoải mái cho lắm.
Tiền đến dễ dàng như vậy khiến Tạ Kỳ cảm thấy vô cùng áy náy.
Cũng là do người đàn ông trên giường bệnh không có khả năng tự bảo vệ mình nên mọi chuyện mới suôn sẻ đến thế.
Tạ Kỳ chạy khắp nơi bao nhiêu ngày nay, bây giờ tiền viện phí chữa bệnh cũng được thanh toán hết, đột nhiên cậu không chịu được nữa, cơn buồn ngủ dữ dội gần như có thể đứng ngủ.
Nhưng không được, còn một việc vẫn chưa giải quyết xong.
Đã có tiền rồi nên giờ cậu có thể thuê một điều dưỡng đến chăm cho Khương Tư Ninh.
Tạ Kỳ chịu đựng cơn buồn ngủ đi vào nhà vệ sinh của bệnh viện. Thường trước cửa nhà vệ sinh bệnh viện hay có những biển , phía bên cạnh là một đống thông tin về nhân viên điều dưỡng.
Tạ Kỳ đọc qua vài người cuối cùng chọn một người phụ nữ trung niên khoảng chừng 45 tuổi, gọi điện thoại luôn cho người ta để thương lượng giá cả --- Mặc dù bây giờ Tạ Kỳ dư dả hơn nhưng vẫn có cảm giác không nỡ, cho nên cậu kì kèo với người này một lúc lâu, cuối cùng chốt mức giá ba ngàn tệ.
Nghĩ đến điều gì đó, Tạ Kỳ lại hắn tin cho Ngô Trang: "Em sẽ trả lại anh 6000."
Tạ Kỳ nhắn xong liền gửi lại 6000 cho Ngô Trang.
Chờ một lúc vẫn không thấy Ngô Trang nhận nó.
Tạ Kỳ nghĩ thầm trong lòng, có khi nào tên này bị anh trai kia ném xuống biển cho cá mập ăn rồi không?
Mà chắc cũng không đến mức đó đâu nhỉ?
Trong lúc Tạ Kỳ chờ điều dưỡng đến bệnh viện cậu cũng tranh thủ lấy điện thoại tìm thêm tin tức của người đàn ông này, thậm chí cậu còn không biết đầy đủ họ tên của anh. Vốn dĩ trên giường bệnh có bảng tên, nhưng hình như đã quá lâu rồi nên cũng đã phai mất.
Cậu gõ những chữ đồng âm trên thanh tìm kiếm một chút thì thấy tên của người đàn ông kia, lại có cả ảnh chụp.
Nhưng bức ảnh đó không chỉ có mỗi Tần Dịch Chi mà là ảnh chụp buổi tiệc từ thiện được người dùng mạng xã hội chia sẻ.
Dưới ánh sáng mờ ảo, người đàn ông mặc một bộ vest đen, vai rộng, chân dài, khí tức cường tráng, khuôn mặt nghiêng, quai hàm gọn gàng. Gương mặt mang nét lạnh lùng của anh đang nói gì đó với người bên cạnh, bàn tay cầm ly rượu thả lỏng, chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay anh hơi lung linh dưới ánh đèn.
Một người dùng weibo rõ ràng đã chụp lén được bức ảnh, kèm dòng chú thích: "Chụp lén anh Tần một tấm, không dám chụp thẳng mặt, bị ảnh phát hiện là toi đời 5555."
Dưới phần bình luật đều hỏi Tần tổng là ai, công ty là gì. Xong chủ blog lại gửi một tấm ảnh chính diện để mọi người thấy sự đẹp trai của anh đến mức nào.
Chủ blog trả lời: "Còn dám nói nữa không? Mặc dù không phải là bí mật gì nhưng vì người này không thích lộ mặt, trên mạng vừa có ảnh chụp sẽ bị xóa ngay, mọi người tranh thủ lưu lại đi 5555 không biết bị xóa lúc nào đâu đấy."
"Đừng hỏi đẹp trai cỡ nào nữa, chỉ có thể nói là đẹp trai siêu đỉnh, là soái ca không tìm được trong đời thật đâu. Phải nói là gen đẹp của người giàu là thứ mà người bình thường không thể nào so sánh được đâu 555."
Tạ Kỳ nhìn xuống phần bình luận nhưng cũng không thấy tin tức nào có ích. Dù sao cậu cũng đồng ý với blogger này rằng dù nằm trên giường đã lâu vậy rồi nhưng anh ấy vẫn rất đẹp trai, có thể thấy điều kiện ưu việt đến mức nào.
Nhưng rốt cuộc là giám đốc của công ty nào nhỉ? Tạ Kỳ tìm một chút nhưng vẫn không thấy thông tin hữu dụng nào.
Được rồi, trông có vẻ thần bí thật đấy.
Tạ Kỳ từ bỏ việc điều tra thân phận của Tần Dịch Chi, dù sao Diêu Văn Châu cũng vung tay quá trán cho cậu một đống tiền, chắc chắn nhà anh sẽ không thể đơn giản.
Tạ Kỳ lấy di động ra, đợi thêm một chút nữa, cuối cùng điều dưỡng cũng đến bệnh viện.
Tạ Kỳ trao đổi với bà một lúc, đầu tiên là trả trước nửa tháng tiền lương sau đó đưa bà đi đến gặp Khương Tư Ninh.
Khương Tư Ninh biết cậu thuê điều dưỡng thì ngây cả người: "Chúng ta có nhiều tiền đến vậy sao? Con mau từ chối đi."
Tạ Kỳ nói với bà: "Chuyện tiền bạc mẹ đừng lo, con mượn đấy."
Khương Tư Ninh không tin: "Rốt cuộc là con mượn ai? Ai mà cho con mượn nhiều tiền vậy hả?"
Tạ Kỳ nói: "Bạn con, Lý Tư Văn với Phạm Thanh Việt, hai người đến nhà mình ăn cơm đó mẹ nhớ không?"
Khương Tư Ninh bán tín bán nghi: "Cha mẹ của họ ở trong hội phụ huynh chung với mẹ, sao mẹ không biết được? Nhà họ đều là những gia đình bình thường, có thể cho con mượn nhiều tiền đến vậy à?"
Tạ Kỳ bình tĩnh nói: "Chắc phải nói là do duyên của mẹ con mình tốt nên họ mới tin, rồi cho mình mượn nhiều tiền vậy đó mẹ."
Tạ Kỳ không nói chuyện của Diêu Văn Châu cho Khương Tư Ninh nghe, vì nó quá phi thực tế, người bình thường khó ai tin được, huống hồ, chuyện này càng ít người biết càng tốt, vì dù gì cũng không danh chính ngôn thuận, ồn ào thì ai cũng mất mặt cả.
Khương Tư Ninh vẫn chưa tin, Tạ Kỳ lại nói: "Thôi, mẹ đừng hỏi nữa, dù sao con biết mấy việc này là được, khuya rồi mẹ ngủ đi, con về trước."
Mắt Tạ Kỳ đã sắp không còn mở ra được nữa.
Không chờ Khương Tư Ninh đáp lời cậu đã quay người ra khỏi phòng bệnh.
Thật sự cậu quá buồn ngủ, mắt đã cay đến mức đau rát cả lên, bây giờ chỉ muốn đánh một giấc.
Đội mũ lưỡi trai cả một ngày, tóc bết dính mồ hôi, trước khi ngủ cậu phải tắm qua một cái...
Tạ Kỳ gượng người cho thật tỉnh, cậu đạp con xe về nhà, vừa đến phòng, thật sự đã không còn sức để đi tắm mà đổ người xuống giường ngủ say như chết.
Vì vẫn còn trẻ nên trong khoảng thời gian này những mỏi mệt về tinh thần hay thể chất đều không đáng chú ý, chỉ cần cậu thả lỏng sẽ như ngọn tuyết đổ sụp đè bẹp bản thân mình.
Giấc ngủ này cậu ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau.
Tạ Kỳ không ngờ là mình có thể ngủ đến mức như vậy.
Nhưng tinh thần đã dồi dào hơn rất nhiều.
Cậu cầm điện thoại lên, mở ra xem, có rất nhiều tin nhắn, đều là do hai người bạn kia gửi cho cậu.
Mạch Môn Vĩnh Tồn: "Sắt Lỏng, nếu muốn gạt mẹ là tụi tớ cho mượn tiền thì cũng phải báo trước chứ. Mẹ cậu gọi sang hỏi làm cha mẹ tớ giật cả mình, xong nói là có cho mượn. Còn cha mẹ Tư Văn thì ngây như phỗng, nói không có, tiền ăn cơm họ còn không có lấy đâu ra tiền cho mượn."
Chiến Thần Thuần Ái: "or2"
Mạch Môn Vĩnh Tồn: "Sắt Lỏng cậu lấy tiền đâu ra thế? Thật sự xuống biển rồi hả?"
Chiến Thần Thuần Ái: "Đừng nha... (lạy) Đừng có xuống biển mà huhuhuhu."
Mạch Môn Vĩnh Tồn: "Người đâu rồi? Đi đâu rồi hả???"
Tạ Kỳ đọc tới đâu cười tới đó, cậu vuốt đôi mắt nhòe của mình, tay kia nhắn trả lời: "Không xuống biển nha."
Phạm Thanh Việt kinh hãi: "Không xuống biển thì là gì? Cậu tìm người bao nuôi rồi hả?"
Tạ Kỳ: "... Nói bao nuôi thì hơi dung tục quá, dung tục không chịu được!"
Phạm Thanh Việt: "Vậy cuối cùng là sao?"
Tạ Kỳ nói: "Tớ kết hôn ảo, phất lên nhanh đó."
"Chuyện đó mà cậu còn vui sao...lẽ nào là chuyện tốt?"
Tạ Kỳ trả lời: "Chuyện tốt mà, chồng là người thực vật, một tháng được 100 vạn tiền sinh hoạt."
Phạm Thanh Việt: "..."
Lý Tư Văn: "..."
Phạm Thanh Việt: "Đúng là thất bại thì bản thân khó chịu, nhưng con ta cất cánh lại càng khiến người ta phải lo lắng!"
Lý Tư Văn: "Vừa mới lo người anh em sống không tốt, lại vừa sợ người anh em mở đường cho hổ! ôm tim ngã xuống đất.jpg."
Phạm Thanh Việt: "Phải không đó, làm gì có chuyện tốt đến vậy chứ."
Tạ Kỳ: "Ừm, đúng là mơ giữa ban ngày, mơ gì cũng có hết."