Chồng Ơi Nổ Miếng Tiền Đi

Gõ chữ: Cô Chuối

Những lời mà Tạ Kỳ nói ly kỳ đến mức không một ai tin cả, thậm chí bọn họ còn có phần lo lắng cho trạng thái tinh thần của cậu.

Lý Tư Văn nhắn tin, nói với cậu rằng: "Có vài lời tớ rất muốn nói nhưng sợ cậu nghĩ là tớ máu lạnh. Tớ nghĩ thật sự nếu không còn cách nào khác thì thôi cứ bỏ đi, mẹ cậu mới kết hôn với thầy Hầu được hai năm, đâu đáng để cậu phải chôn vùi cuộc sống mình vì ông ấy như thế"

Tạ Kỳ nói: "Tớ hiểu đạo lý này, nhưng thầy Hầu nấu ăn thật sự rất ngon."

Lý Tư Văn: "? Cậu vì cái này sao?"

Tạ Kỳ: "Nào có, còn cái khác nữa, mà thôi cậu đừng lo, tớ có tiền mà."

Lý Tư Văn: "Cậu lấy tiền đâu ra? Chẳng phải cha ruột cậu kẹt xỉ không cho cậu sao?"

Tạ Kỳ: "Rồi cũng có cách mà."

Nói như vậy cũng như không, Lý Tư Văn không hỏi nữa, họ đã không giúp được thì cũng không thể làm phiền bèn vả miệng một cái, đã đủ khiến người ta bực mình rồi, đừng khiến nó tiếp tục ngột ngạt nữa.

Lý Tư Văn: "Vậy hôm nay cậu có đến trường không?"

Tạ Kỳ nói: "Có chứ, nhưng mà chắc hơi muộn chút. Tớ sẽ cố gắng từ mai bắt đầu đi học như bình thường."

Điện thoại di động hết pin, Tạ Kỳ mới nhớ ra lúc về nhà cậu quên cắm sạc.

Đầu tiên cậu cắm điện thoại vào sạc để sạc, sau đó lấy quần áo sạch rồi đi tắm.

Phải đến tận bây giờ cậu mới có thời gian tắm rửa cho đàng hoàng.

Hơi nóng bốc lên hun cho làn da trắng nõn ửng hồng. Tắm xong, đuôi tóc cũng ướt sũng, cậu không thèm để ý mà đến trước tấm gương, nhìn đôi mắt mình đang hơi đỏ lên.

Nếu Diêu Văn Châu nhìn kỹ cậu một chút sẽ nhận ra cậu có một đôi mắt không giống người bình thường. Cậu bị rung giật nhãn cầu bẩm sinh, dù khi nhỏ đã được can thiệp và đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng từ khi cha mẹ ly hôn cậu không còn có điều kiện đó nữa, rồi dần bắt đầu chuyển biến xấu đi.

Rung giật nhãn cầu là rung giật nhãn cầu do con lắc, chủ yếu là hiện tượng nhãn cầu chuyển động nhè nhẹ và nhanh chóng không thể kiểm soát hay giải thích được, nó có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thị giác. Nhìn chăm chú vào một vật trong khoảng thời gian dài sẽ gây ra chóng mặt, ảnh hưởng thính giác khiến mất đi thính lực dẫn đến lãng tai.

Mặc dù đó là một chứng bệnh kỳ lạ nhưng ở mức độ nào đó thì nó lại là một bữa tiệc thị giác hiếm có --- Nhất là khi Tạ Kỳ đẹp đến vậy, đôi mắt rung lên nhè nhẹ này như một cánh bướm nhỏ làm xao động mặt hồ, ánh mắt chiếu xuống lóe lên tia lấp lánh nho nhỏ, nhìn thôi đã thấy yêu.

Tiếc rằng gương mặt Tạ Kỳ luôn lạnh lùng, dù cậu cảm thấy bản thân rất thích cười nhưng phần lớn khi đối mặt với người lạ gương mặt cậu đều không cảm xúc. Bởi vì không muốn ai để ý đến tròng mắt của mình nên vì sự lạnh lùng đó lại càng khiến người khác không đến gần cậu được.

Lúc ấy Diêu Văn Châu chỉ bị hình ảnh 'nước mắt' của cậu mê hoặc nên không chú ý đến vấn đề về mắt, nếu chú ý, có thể sẽ không thoải mái 'tác hợp' hai người đến vậy.

Nhưng chắc cũng có ngoại lệ nhỉ? Dù sao cậu không phải nữ sinh để sinh được con cái, sau đó lại truyền bệnh bẩm sinh này lên người con.

Thành ra cũng không phải ảnh hưởng gì quá lớn.

Rung giật thị giác của Tạ Kỳ không tính là quá nghiêm trọng, thậm chí chỉ có thể nói là rung biên độ nhẹ, cho nên nhìn lâu sẽ khiến cậu cảm thấy đau nhức mỏi mệt khó chịu, cảm giác choáng váng cũng có nhưng so với đau nhức thì nó tương đối nhẹ.

Tạ Kỳ thấy mắt lại bắt đầu đau, cậu cầm thuốc lên nhỏ vào mắt lần nữa. Nhắm mắt lại, sau khi cảm thấy dễ chịu hơn thì mới bước vào phòng bếp.

Cơm trưa cậu xào ngó sen thêm ớt tráng trứng. Nhưng do quá đói nên cậu ăn cơm ở nhà, ăn xong mới đưa cơm cho Khương Tư Ninh.


Chỉ là hôm nay mưa bay lất phất, Tạ Kỳ nghĩ đến chiếc ô đen cỡ lớn của công nhân mà mình dùng tận năm năm, trong lòng cảm thấy không yên.

Cậu nhịn đau miễn cưỡng mua chiếc ô in hoa - Đây là chiếc cuối cùng còn sót lại trong siêu thị nhỏ.

Tạ Kỳ tay cầm ô tay lái xe đạp, nhoáng một cái đã đến bệnh viện.

Sau khi tới nơi ống quần cậu đã ẩm ướt, cầm ô vậy chẳng khác gì đi tắm cho rồi.

Tạ Kỳ đưa cơm cho Khương Tư Ninh trước, không đợi bà bắt chuyện với mình cậu đã vội vội vàng vàng chạy đến tiền sảnh thanh toán hóa đơn, nhanh chóng sắp xếp ca phẫu thuật cho thầy Hầu.

20 vạn vừa mới đến tay nhoáng một cái đã bị Tạ Kỳ giao nộp hết sạch.

Từ tận đáy lòng cậu cảm ơn Diêu Văn Châu đã cho cậu bát cơm lúc khốn khó.

Số tiền đó tới rất kịp thời giúp cậu chi trả được tiền chữa bệnh, nếu không, nếu như thầy Hầu qua đời cậu sẽ rất khó chịu, đồ ăn ông ấy nấu vô cùng ngon, mặc dù không giỏi giao tiếp nhưng lại là người tốt, nếu không cậu đã không đồng ý cho Khương Tư Ninh kết hôn với ông ấy.

Tạ Kỳ đến phòng bệnh của Tần Dịch Chi, nhiệm vụ chính của cậu là nói chuyện với anh.

Cầm tiền thì phải làm việc, cậu không đến mức vì mong cầu của bản thân mà kéo dài công việc.

Nhưng mà cậu đến muộn, nếu nhìn kỹ, Tần Dịch Chi trước mặt cậu đã được chải chuốt kỹ càng trước đó. Chiều qua trên cằm anh còn chút râu nhưng bây giờ đã biến mất, cằm rất sạch sẽ, tóc dường như cũng được cắt đi để lộ vầng trán trơn bóng. Nhìn như vậy thôi nhưng vẫn thấy cái trán ấy của Tần Dịch Chi rất đẹp, dưới trán là đường nét với sống mũi cao thẳng trông hệt như bức phác họa từ bậc thư pháp quốc bảo.

Anh có một gương mặt vô cùng điển trai, mặc dù đã gầy đi nhiều nhưng nhìn từ cốt tướng vẫn rất ổn. Nằm trên giường nửa năm, là một người thực vật, nhưng khí chất vẫn rất khó che giấu, là nét lạnh lùng toát ra.

Tạ Kỳ nhìn đến mức thất thần, khí chất người này giống như hiệu trưởng trường cậu, có phần uy nghiêm, nếu như người này tỉnh lại rồi nói những chuyện đó với mẹ mình, cậu không biết khi ấy bản thân phải nói dối thế nào nữa.

Đến lúc đó, liệu có trả thù cậu không?

Nghĩ đến đây, Tạ Kỳ cầm điện thoại nhìn khung chat với Ngô Trang một chút, mãi đến bây giờ 6000 tệ đó vẫn chưa được nhận.

Bị gì rồi? Trong lòng Tạ Kỳ thấy bất an, nhưng bây giờ cậu cũng lười nghĩ nhiều, chí ít hiện tại Tần Dịch Chi không thể tỉnh dậy được.

Tạ Kỳ xốc lại cảm xúc, hắng giọng xong lại mở miệng: "Mặt anh trông đẹp trai thật..."

Vừa nói dứt lời cậu đã thấy xấu hổ, đơn giản là cậu chỉ đang nói thôi mà!

Tạ Kỳ giữ chặt lấy tay người đàn ông một cách dứt khoác, ôm tay anh đặt lên trái tim mình, dùng ngón tay thăm dò năm ngón tay của đối phương, sau đó đợi một lúc nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Tạ Kỳ lại buông tay xuống, cậu dùng hai tay vạch mí mắt ra rồi nhìn anh một cách cẩn thận: "Mắt cũng to đấy chứ."

Tạ Kỳ: "..."

Tạ Kỳ im lặng, lẽ nào cậu cứ phải nói chuyện một mình mãi như vậy hả???

Kiếm tiền sao mà khó khăn quá đi.

Tạ Kỳ dứt khoát tìm Xuất Sư Biểu ra để đọc cho Tần Dịch Chi nghe.

"Tiên đế sáng nghiệp chưa lâu, nửa đường đứt gánh, nay thiên hạ chia ba, Ích châu mỏi mệt..."


Giọng nói cậu trong trẻo ngọt ngào như hạt ngọc rơi trên đĩa, khi đọc văn cậu còn cố ý dùng giọng đọc ngân nga thành ra khi lọt vào tai cũng coi là một kiểu hưởng thụ.

Đọc xong Xuất Sư Biểu cậu lại chuyển sang đọc Thục Đạo Nan, tóm lại là đọc nửa tiếng đồng hồ cho bản thân cảm thấy thoải mái.

"Được rồi, buổi trò chuyện hôm nay kết thúc tại đây, em đi nhé." Tạ Kỳ đứng lên nói với người đàn ông.

Nhưng dường như nhớ đến chuyện gì đó, cậu khựng người lại, liếc nhìn glu-cô truyền nước treo phía trên, trong lòng lại dấy lên cảm giác thương hại, hỏi Tần Dịch Chi: "Anh có muốn đi vệ sinh không?"

Tất nhiên Tần Dịch Chi sẽ không thể nào trả lời cậu. Tạ Kỳ vén chăn lên vạch áo anh ra, sờ sờ ngay vị trí bàng quang thấy không bị trướng bèn thấp giọng nói: "Có vẻ ổn chứ nhỉ? Thôi vậy, chắc sẽ có y tá chăm sóc cho anh mà."

Kéo vạt áo xuống, đắp chăn lại, Tạ Kỳ cảm thấy nhận tiền người ta dễ dàng quá ---- Tùy tiện đọc một bài văn thì có qua quýt quá rồi không? Đúng là cầu cơ trục lợi.

Tạ Kỳ nghĩ đến đây bèn ngồi xuống lại: "Ngày mai em phải đi học rồi, em học lớp mười hai, học tập căng thẳng lắm, nếu anh không phiền thì tối em tới nhé."

"Ừ, anh không ngại."

Tạ Kỳ nhớ đến cái gì đó liền dùng lòng bàn tay đo chiều cao của Tần Dịch Chi --- Tay anh thì đã được đo từ trước, từ cổ tay đến các ngón tay là 19cm, ngón tay thon dài như vậy chẳng mấy chốc đã đo được chiều cao của anh.

Cậu sợ hãi thán phục một chút, "Anh cao tận 1m93 cơ á."

Đây là người cao nhất mà Tạ Kỳ từng gặp.

"Được rồi, đi thật đây." Tạ Kỳ nói rồi lấy thuốc nhỏ mắt từ trong túi ra nhỏ lên mắt để nó làm dịu cơn đau.

Cậu ra khỏi phòng bệnh Tần Dịch Chi, đội mũ lưỡi trai rồi về lại phòng Khương Tư Ninh.

Khương Tư Ninh vừa được điều dưỡng đỡ ra khỏi nhà vệ sinh thì trông thấy cậu, hỏi: "Con đi đâu vậy?"

Tạ Kỳ trả lời: "Con nói chuyện với bác sĩ để sắp xếp phẫu thuật cho thầu Hầu ạ."

Cậu nhìn chân Khương Tư Ninh: "Sao rồi mẹ? Con đau không?"

Khương Tư Ninh nói: "Đau thì chắc chắn vẫn đau, đau nhiều, bác sĩ nói dưỡng chân cho tốt nếu không dễ bị tàn tật."

Tàn tật... Tạ Kỳ nhịn không được nhéo nhéo sống mũi, hạ giọng nói: "Thầy Hầu còn nghiêm trọng hơn mẹ nữa."

Một người đã vậy, trong nhà có hai người tàn tật.

Lãng mạn thành cái dạng này làm trong lòng Tạ Kỳ hơi oán khí, nhưng cậu không thể nói ra, nói ra không có ích gì lại càng khiến cảm xúc xấu đi, vậy cũng vô dụng, chi bằng cứ thực tế đừng oán trách là được.

Tạ Kỳ cầm hộp cơm vào nhà vệ sinh rửa sạch sẽ rồi cho vào trong túi định đi, Khương Tư Ninh hỏi cậu: "Con lấy tiền viện phí đâu ra vậy? Đừng nói con làm chuyện xấu gì đó chứ?"

Tạ Kỳ dừng bước nhìn bà: "Nếu làm chuyện xấu liệu con còn ở đây được sao?"

Khương Tư Ninh nói: "Mẹ hỏi một chút mà cách nói chuyện của con vậy đấy à?"

"..." Tạ Kỳ nói: "Là do mẹ nhạy cảm thôi chứ bình thường con vẫn nói như vậy mà."


Khương Tư Ninh nói: "Được rồi, mẹ tưởng đâu con ghét mẹ."

Tạ Kỳ: "...Mẹ lại nghĩ nhiều rồi."

Mẹ cậu tuổi đã lớn nhưng tâm trí thì lại không được vậy. Chắc đây là tâm lý học nhỉ? Một gia đình sẽ có một người đáng tin cậy, còn người khác thì không đáng tin chút nào.

Cậu ổn định lại cảm xúc xong mới nói tiếp: "Tóm lại mẹ không cần lo tiền viện phí nữa, con có cách."

Khương Tư Ninh lại nghĩ đến gì đó xong rồi nói: "Đừng bảo là con tìm Tạ Đới nhé?"

Tạ Kỳ dừng lại, nhất thời không có trả lời, Khương Tư Ninh hơi không vui nói: "Con tìm ông ta làm gì...ông ta kết hôn có con cái từ lâu, con tìm ông ta, trong lòng ông ta vui muốn chết."

Tạ Kỳ: "..."

Cậu nghiêm túc hỏi Khương Tư Ninh: "Nếu không tìm chẳng lẽ để thầy Hầu chết sao? Bây giờ chuyện đó có quan trọng không?"

Khương Tư Ninh muốn nói gì đó nhưng Tạ Kỳ lại nói trước, cắt ngang lời nói của bà: "Vâng, chuyện này mẹ đừng hỏi lại nữa, mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, mai con đi học lại rồi, cơm trưa sẽ hơi khó ăn một chút, con sẽ nhờ mẹ Lý Tư Văn đưa cơm cho mẹ, mẹ ăn uống cho đầy đủ dưỡng thương đàng hoàng."

Khương Tư Ninh đành phải nói: "Được."

Tạ Kỳ đi ra bệnh viện, ánh nắng tươi sáng chút hơi lạnh còn sót lại vào cuối đông dường như đã không còn, trong không khí có một chút hơi nước sảng khoái bồng bềnh, hòa lẫn với mùi thơm xanh mát của lá cây vô cùng dễ chịu.

Áp lực trong lòng Tạ Kỳ cũng dịu đi phân nửa.

Nhờ có Tần Dịch Chi và mẹ của anh.

Cậu nhắn cho Diêu Văn Châu một tin: "Dì ơi, con nói chuyện với anh ấy một giờ, bây giờ đang về nhà ạ."

Diêu Văn Châu mau chóng trả lời lại: "Tiểu Kỳ, sao con không gọi mẹ là mẹ?"

Tạ Kỳ: "..."

Qua cảnh tượng đó, thật đúng là rất khó để thốt thành lời.

Nhưng qua cáp mạng thì có vẻ không sao nên Tạ Kỳ vẫn gõ chữ 'mẹ' rồi bấm gửi.

Diêu Văn Châu: "Ôi! Hay quá! Còn hay hơn chồng con gọi mẹ nhiều!"

Tạ Kỳ: "..."

Tạ Kỳ hỏi: "Con muốn hỏi điều dưỡng lúc trước...mẹ biết anh ta ở đâu không?"

Diêu Văn Châu: "À, tên đó hả, mẹ sa thải rồi! Nhưng mà cậu út con có điều tra một chút thì phát hiện tên đó rất tham tiền! Đáng ghét! Đến cả dầu xoa bóp còn đem đi trục lợi! Mặc dù mẹ không quan tâm đến chút tiền mọn đó nhưng dám cắt xén của Dịch Chi, đúng là tội đáng chết vạn lần!"

Tạ Kỳ: "..."

Cậu hơi run rẩy một chút, nhịn không được gõ chữ: "Bây giờ pháp quyền xã hội..."

Diêu Văn Châu: "À, con đừng sợ, sao mẹ giết người được chứ? Mẹ chỉ tiễn nó đến đồn cảnh sát để nó nếm nắm đấm sắt của pháp luật thôi!"

Tạ Kỳ: "..."

Sao cậu thấy vầng hào quang trên đầu Diêu Văn Châu lúc sáng lúc không nhỉ?

Tạ Kỳ khôn khan nói: "Hóa ra là vậy, vậy mẹ thuê điều dưỡng mới rồi ạ?"

Diêu Văn Châu nói: "Đúng vậy, vừa thuê rồi, để xem thế nào."


Tạ Kỳ suy nghĩ một lát rồi bỏ nó đi, dù sao cậu đang lớp mười hai, thời gian gấp rút quá.

Nhưng sau khi thi đại học xong thì vẫn được.

Không làm được bao nhiêu mà cầm tới 20 vận nên cậu áy náy.

Nhưng nếu Diêu Văn Châu thật sự cho họ danh 'vợ chồng' còn làm được giấy đăng ký kết hôn thì...không sao cả, dù sao tiền chữa trị đã đưa rồi, Tần Dịch Chi nằm trên giường, làm gì cũng không quan trọng nữa.

Nếu người tên Tần Dịch Chi kia tỉnh, thật sự là gay thì, ừm, chắc là vẫn ly hôn được.

Cậu nghiêm túc nói: "Chờ con thi đại học xong con có thể chăm sóc cho anh ấy, ở cạnh anh ấy mỗi ngày cũng không sao."

Diêu Văn Châu: "Chuyện thi đại học của con vẫn quan trọng hơn, mẹ không ngờ Tiểu Kỳ lại thông minh như thế, Nhất Trung là trường cấp ba tốt nhất nơi này đấy! Năm đó mẹ thi cấp ba thiếu 54 điểm nữa thì vào, cha mẹ của mẹ cứ nhắc mãi. May mà Dịch Chi không di truyền của mẹ nên nó học rất giỏi, tốt nghiệp đại học Colombia đấy. Nếu hai đứa sinh em bé được chắc chắn đứa nhỏ đó còn thông minh cỡ nào chậc chậc chậc."

Tạ Kỳ: "..."

Từ câu nói vô cùng đơn giản của Diêu Châu Văn Tạ Kỳ đã hiểu, có khi cậu cũng đã bị bà điều tra cả rồi.

Vậy...việc Khương Tư Ninh và thầy Hầu nằm viện cũng, chắc là không lừa được.

Đúng lúc cậu đang suy nghĩ như vậy, Diêu Văn Châu lại nói tiếp: "Con cũng rất hiếu thảo, mấy hôm nay chăm mẹ con mệt nhọc, cầm tiền tiêu vặt đã đi trả phí phẫu thuật ngay, cục cưng cực khổ quá rồi, ngoan quá, để mẹ gửi thêm tiền tiêu vặt cho con, đừng đi đóng nữa nhé! Nếu không mẹ sẽ không vui đâu!"

Nói xong Diêu Văn Châu lập tức chuyển wechat cho Tạ Kỳ 9999 nhân dân tệ.

Tạ Kỳ: "..."

Tạ Kỳ: "Cảm ơn mẹ!"

Tạ Kỳ lập tức nhận lấy.

20 vạn còn nhận thì mấy cái này tính là gì?

Tạ Kỳ không biết Diêu Văn Châu đã điều tra được những gì về cậu, tóm lại mỗi một ngày trôi qua, tiền thuốc của thầy Hầu gần như được cậu đóng đủ, những cái khác cũng không còn quan trọng nữa.

Nhưng bà không nói, nghĩa là không tra được.

Tạ Kỳ thở dài một hơi, không tra được thì tốt.

Tạ Kỳ cứ cảm giác thấy mặc dù Diêu Văn Châu có vẻ ngốc bạch ngọt nhưng lại là một ngốc bạch ngọt phân biệt trắng đen rất rõ ràng. Bà đối xử với người khác không chút dè dặt, nhưng cũng rất tàn nhẫn.

Đây có thể coi là một mức độ khác của 'đơn thuần'.

Tạ Kỳ lấy điện thoại di động, đạp xe về nhà.

Mặc dù vẫn còn sớm, nhưng đã nhiều ngày Tạ Kỳ chưa học bài nên phải học hành thật nghiêm túc. Đến lúc đã muộn cậu mới nhắn cho giáo viên một tin, muốn hủy phép nghỉ.

Đương nhiên được tiếp đón nồng nhiệt, Tạ Kỳ khẽ mỉm cười, gánh nặng trong lòng cũng được giải tỏa.

Cậu vừa tắm xong, điện thoại chợt reo lên, cậu cầm lên nhìn thì thấy Diêu Văn Châu gửi cho cậu vài bức ảnh: "Này, hình chụp chồng con hồi còn bé đấy."

Tạ Kỳ bấm vào xem, thức bức ảnh đầu tiên chính là Tần Dịch Chi khi mặc yếm nở nụ cười trong trẻo.

Tạ Kỳ: "..."

Cậu nhớ lại gương mặt lạnh lùng của Tần Dịch Chi, nhịn không được mà rùng mình ----

Nếu như bị Tần Dịch Chi biết liệu anh có thủ tiêu cậu không đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận